Lôi Kình ừm, rồi tự nhiên bế cô ngồi trên người mình. “Cát bẩn.”
Cô gật đầu, dựa hẳn vào lòng anh, ánh mắt từ chiếc cằm sạch sẽ chuyển đến khoảng không biển trời tăm tối.
“A Kình, em muốn chuyển ra khỏi nhà.”
Anh kinh ngạc, cúi đầu nhìn cô, mày cau lại: “Muốn sống riêng sao?”
“Vâng, muốn từ lâu rồi, chẳng qua em đợi chân lành.” Hiếm khi cô nũng nịu, nâng mắt, ôm lấy cổ anh: “Tìm phòng giúp em nha.”
Đương nhiên anh bằng lòng, nhưng mà: “Em ở một mình sẽ nguy hiểm, không ai chăm sóc em hằng ngày.” Anh lo lắm, nghĩ tới hoàn cảnh gia đình của cô, anh lại nghiến răng nghiến lợi muốn trừng phạt bọn họ nhưng cô không cho, cô nói rằng đó là chuyện riêng của cô, anh không cần phải làm gì cả. Nhưng anh không nhịn được.
Trác Mộng Nhan hiểu sự lo lắng của anh, cô hôn lên môi anh một cái lắc đầu: “Từ bé em đã luôn tự lập rồi, không ai chăm sóc em cả.”
Nghe thì đơn giản nhưng Lôi Kình đau đến không thở nổi, anh siết chặt eo cô, gió mạnh, anh lại cởi áo da ra choàng lên vai cho cô: “Được, anh tìm phòng cho em.” Nụ hôn theo lẽ tự nhiên mà đến, anh hôn rất nhẹ nhàng, không mang theo chút dục vọng, tựa như khung cảnh yên bình, lãng mạn lúc này. Cô đáp lại anh.
Trở về khách sạn, cửa đóng lại nhẹ nhàng, nhưng trái tim của cả hai đều đập loạn xạ. Da mặt Trác Mộng Nhan vốn đã mỏng lại trắng nõn, thật sự không thể nào giấu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hong-tam/2660593/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.