Lưu Nhan Hi gọi điện cho cô hỏi thăm vài chuyện, lại nhắc đến Lôi Kình nhưng có vẻ bà rất ủng hộ việc cô và anh yêu nhau. Có chút ngạc nhiên, sau lại nghe bà nói đến chuyện chữa trị chân phải. “Tiểu Nhan, thi xong mẹ đưa con đi khám lại chân nhé?”
“Không phải mẹ đã biết chân con không thể chữa khỏi hẳn rồi sao? Huống chi… con cũng không để tâm chuyện múa nữa, tất thảy đều qua rồi.” Cô hơi xúc động, lời lẽ lại cứ thế thốt ra: “Kể từ ngày bố mẹ ly hôn…con đã không còn coi ballet là tín ngưỡng nữa.”
Đang ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ thì ai đó gọi đến, Trác Mộng Nhan không nhìn mà nghe máy.
“Tiểu Nhan, là anh.”
Hơi thở ngừng lại, cây bút trong tay cứ vậy rơi xuống bàn. “Anh… sao anh biết số điện thoại của tôi?” Cô đã cảnh cáo Lưu Nhan Hi không được cho Hoàng Nhậm Tuyền biết số điện thoại và cả địa chỉ căn hộ cô đang ở nhưng xem ra bà đã phản bội cô rồi.
Lưu Nhan Hi không phản bội con gái, là Hoàng Nhậm Tuyền lén lút lục danh bạ trong điện thoại của bà rồi tìm được số cô.
“Chuyện đó không quan trọng, anh chỉ nhớ em, muốn hỏi thăm em như thế nào thôi. Đừng đề phòng anh như vậy.”
Cô hít sâu, khuôn mặt lạnh tanh: “Tôi rất khỏe, cảm ơn.” Chuẩn bị ngắt cuộc gọi thì anh ta vội vàng gọi: “Tiểu Nhan, khoan.”
“Chuyện gì? Anh biết rõ tôi căm ghét anh ra sao mà…” Cô cố gắng kiềm chế lắm mới không lớn giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hong-tam/2660567/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.