Năm tư đại học, cô nhận được tin dữ từ Tống Dật, chị ấy là bạn của Trường Hy Hy, rằng Trường Hy Hy đã qua đời. Thật ra bọn cô đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, từ khi Trường Hy Hy được chẩn đoán ung thư tủy.
Chị ấy đã chiến đấu với bệnh tật suốt ba năm trời, chết có lẽ là sự giải thoát đối với chị ấy khỏi nỗi đau thống khổ của bệnh hiểm nghèo.
Chị ấy là người con gái mảnh mai, yếu đuối nhưng có một sức sống mãnh liệt tựa như một chiến binh vĩ đại.
Đứng trước ngôi mộ đã được xây dựng đàng hoàng, Trác Mộng Nhan cúi đầu rồi đặt bó bách hợp bên cạnh bia đá.
Trên đó in một tấm hình cô gái trẻ xinh đẹp, thanh thuần, trong sáng và sạch sẽ như những bông hoa bách hợp. Tinh khiết không chút vẫn đục.
“Em từng hỏi rằng nếu được quay trở lại thời điểm trước khi gặp Trầm Miên chị vẫn sẽ bất chấp mà đâm đầu vào yêu anh ta chứ? Khi ấy chị nói thế nào nhỉ…” Ánh mắt cô nâng lên ngắm nhìn bầu trời trong xanh, chợt có một chú bướm màu nâu đậu trên thành bia mộ.
Trác Mộng Nhan nhếch môi, cô nâng tay, duỗi ngón trỏ, bướm nâu nhẹ nhàng đậu trên ngón tay cô: “Chị nói rằng, chị vẫn muốn yêu Trầm Miên. Lúc đó em còn bảo chị thật ngốc nghếch, thật ra… chị Hy Hy à, em cũng ngốc lắm, bởi vì nếu em trở lại quá khứ lần nữa, em vẫn nguyện yêu Lôi Kình. Chẳng có lý do nào cả, chỉ đơn giản là chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hong-tam/2660543/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.