Ngày đó, anh ăn cơm xong, ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí, trên TV đang chiếu chương trình văn nghệ mà vợ anh thích xem, thi thoảng có tiếng hoan hô vang lên, vợ ngồi bên cạnh bật cười khanh khách, anh tò mò buông tạp chí xuống.Trên TV là một cặp song sinh rất đáng yêu, chừng năm sáu tuổi, đang biểu diễn một bài tấu nói, còn nhỏ mà đã thông minh lanh lợi, trông rất lém lỉnh. Anh chỉ vừa xem chút cũng đã mỉm cười.
*** Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Cuối cùng, người dẫn chương trình lên sân khấu, giữ hai cô bé đó lại không cho đi, lần lượt đưa micro qua, hai chị em trịnh trọng cầm micro nói, “Xin chào!” Chào khán giả đang xem, không giống dáng vẻ lém lỉnh hoạt bát hồi nãy, mắt chớp chớp đáng yêu, hồn nhiên trẻ thơ,
DJ dẫn chương trình thấy hai cô bé hồi hộp, càng muốn trêu chọc hai cô bé này hơn, hỏi tên của hai đứa, bé gái buộc tóc nói, “Đàm Ngải Ngải”, bé gái tóc bum bê đáp, “Đàm Cần Cần”. Đôi mắt to tròn sáng long lanh.
DJ dẫn chương trình hỏi, “Trong hai đứa, ai là chị?”
Qua một lúc, bé gái buộc tóc Đàm Ngải Ngải chỉ qua bên cạnh nói, “Cần Cần là chị.”
Bé gái tóc bum bê Đàm Cần Cần mắc cỡ không dám nói chuyện, cứ cúi đầu nhìn giày mình.
DJ dẫn chương trình hỏi, “Ai dạy hai đứa tấu nói thế?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hoc-tro-cua-anh-thi-sao/558729/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.