“Mẹ Đàm đi rồi hả?”
Buổi tối, Triệu Thuỷ Quang gọi điện thoại cho Đàm Thư Mặc, nói thế nào thì cô cũng chỉ là một cô bé 19 tuổi, gặp gỡ mẹ Đàm giống như học sinh tiểu học được giao bài tập, nơm nớp lo sợ mà làm tốt, xong xuôi hết rồi, lại sợ kết quả không được như suy nghĩ của mình.
“Ừ, chắc giờ đã đến Bắc Kinh rồi.” Đàm Thư Mặc đeo mắt kiếng đang coi lại tài liệu giảng dạy, nghe giọng cô líu ríu nhỏ nhẹ truyền đến trong điện thoại, nhìn đồng hồ treo tường, ánh mắt bỗng hiện lên ý cười.
“Thế à”, Triệu Thuỷ Quang ngẫm lại hỏi tiếp, “Thế bác có nói gì không?” Nói thì nhanh nhẩu như thế, nhưng trong lòng lại thấp thỏm.
Đàm Thư Mặc nghe xong thì biết cô đang ám chỉ gì, câu “Thế bác có nói gì không?” phải là “Bác có nói gì về em không?” mới đúng.
Ngón tay thanh mảnh của anh vuốt bút máy, chầm chậm lên tiếng, “Có.”
Triệu Thuỷ Quang hồi hộp, hỏi anh, “Thật hả? Không phải chứ, bác nói gì rồi hả?”
Đàm Thư Mặc nghe ngữ điệu của cô, nghĩ chắc lúc nào cô nhất định đang ngồi co ro trên giường, tay hồi hộp kéo ra giường, anh từ tốn nói, “Mẹ nói dẫn em đến Bắc Kinh chơi!”
Triệu Thuỷ Quang bực đến độ muốn mắng người, cô hỏi, “Có vậy thôi sao?”
Giọng anh ôn tồn phát ra từ điện thoại, “Vậy thôi, chứ em tưởng còn cái gì?” Anh dừng bút hỏi, “Em không muốn đi Bắc Kinh sao?”
Triệu Thuỷ Quang liền nghĩ đến dáng vẻ lạnh lùng, mặt chau mày nhíu của anh bên kia điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hoc-tro-cua-anh-thi-sao/263666/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.