Chương trước
Chương sau
Nghiêm Nhất Phàm nói xong xoay lưng bước ra ngoài, ngay cả đèn cũng tắt. Yến Thư ngồi trong bóng tối, cảm nhận tiếng bước chân Nghiêm Nhất Phàm đã đi xa rồi mới bắt đầu bật khóc. Yến Thư cảm thấy tủi thân, cực kỳ tủi thân, ai ai cũng đều có thể bắt nạt, ức hiếp cô

Nghiêm Nhất Phàm đi xuống phòng khách, bừng bừng sát khí chuẩn bị lên xe đến công ty, bất giác nhớ đến Yến Thư đang bị trói trên phòng lại khó chịu, nhíu mày nhìn xung quanh tìm quản gia, không thấy liền mất kiên nhẫn gọi lớn

" Quản gia Lưu "

Nghe tiếng gọi bà đang tưới cây trước sân liền không dám chậm trễ chạy tới bên cạnh Nghiêm Nhất Phàm

" Cậu chủ, có chuyện gì sao"

" Lâm Yến Thư, ở trên phòng. Dì nhất định không được cởi trói, không được đem đồ ăn lên đó, nói với cô ấy nếu thấy đói chỉ cần gọi cho tôi, nói một câu xin lỗi tôi liền sẽ cho cô ấy ăn"

Quản gia Lưu cảm thấy lo lắng cho Yến Thư, ngạc nhiên hỏi

" Tại sao lại phải như vậy "

Nghiêm Nhất Phàm từ trước đến giờ làm việc chưa cần phải giải thích với bất cứ ai, lần này cũng không ngoại lệ, anh lạnh nhạt nhìn quản gia

" Dì chỉ cần nhớ là không được cởi trói, càng không được để cô ấy bước ra ngoài "

Nghiêm Nhất Phàm không ở lại thêm 1 giây nói xong liền bước đi ra ngoài. Quản gia Lưu khó hiểu gọi với theo

" Cậu chủ..."

Nghiêm Nhất Phàm bước đi không hề ngoảnh lại, quản gia cũng không có kiên nhẫn ở đây nữa, liền khẩn trương lên thang máy đến phòng tìm Yến Thư. Đập vào mắt bà là hình ảnh cô gái nhỏ đáng thương, bị trói chặt dưới chân giường, không do dự bà liền chạy đến muốn cởi trói cho cô

" Thư Thư tại sao lại thành ra thế này rồi "

Vừa nói tay quản gia Lưu liền đưa ra muốn tìm cách mở trói cho cô, Yến Thư ngăn cản

" Dì đừng cởi, cháu không muốn liên lụy tới dì, dù sao cũng không đau chút nào đâu " Yến Thư đáng thương nói.

Quản gia Lưu đau lòng vuốt mặt cô



" Thư Thư à, có phải cháu chọc giận cậu chủ rồi không, bây giờ dì lập tức gọi cho cậu chủ cầu xin tha thứ, chỉ cần cháu nói 1 câu xin lỗi cậu chủ sẽ mềm lòng thôi"

" Không được! cháu nhất định không xin lỗi anh ta "

" Vợ chồng đầu giường cãi, cuối giường hoà, cháu không cần phải như vậy " quản gia Lưu tốt bụng khuyên nhủ

Lâm Yến Thư cười tự giễu

" Dì nhìn xem, có người chồng nào lại bắt trói vợ mình như thế này chứ, cuộc hôn nhân này là hữu danh vô thực "

" Không phải như vậy, cậu chủ rất quan tâm đến cháu, chỉ là không muốn thể hiện ra thôi "

" Dì không cần nói tốt cho anh ta "

Quản gia Lưu lại vuốt mặt cô, giúp Yến Thư lau đi những giọt nước mắt nơi khoé mắt chưa kịp khô, đau lòng nhìn cô nói

" Thư Thư cháu như vậy, nếu để ba mẹ cháu biết được sẽ rất đau lòng "

Lâm Yến Thư nhìn ra hướng cửa sổ, ánh nắng chói mắt lại bị tấm màng đen chắn lại, đại diện cho hi vọng tốt đẹp trong lòng Yến Thư như đã bị Nghiêm Nhất Phàm dập tắt. Cô mĩm cười nén cảm giác đau đớn trong lòng, nhưng đôi mắt vẫn không giấu được giọt nước mắt trực trào rơi xuống

" Dì à, ba mẹ cháu ở trên trời nhất định đã cảm thấy rất thất vọng, cháu là một người xấu xa, anh ấy đối xử với cháu như vậy cũng đúng thôi, đây là quả báo mà cháu đáng phải nhận, hoàn toàn là lỗi của cháu, không thể trách ai được "

Quản gia Lưu nghe cô nói, liền hiểu ra ba mẹ cô vốn đã chẳng còn sống nữa, tuy không hiểu cô đang nói đến chuyện gì mà lại tự nhận lỗi hết về mình như vậy. Nhưng cho dù thế nào quản gia Lưu vẫn cảm thấy Yến Thư là một cô gái lương thiện lại rất tình cảm. Quản gia Lưu từ tốn nói

" Thư Thư tuy dì không biết con đang muốn nói gì, nhưng đừng tự nhận lỗi hết về mình như vậy, có được một cô con gái xinh đẹp lại ngoan ngoãn như cháu, không thể nào lại cảm thấy thất vọng được "

Quản gia Lưu ôm Yến Thư vào lòng, cô như tìm thấy chỗ dựa liền nức nở bật khóc. Không lâu sau đó Yến Thư dựa người vào giường mệt mỏi ngủ thiếp đi, dù sao cũng nhất quyết không cho quản gia Lưu cởi trói cho mình

Quản gia thấy cô ngủ nên đã đắp chăn cho cô rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa lại. Về phòng bà lấy điện thoại kể lại tất cả mọi chuyện cho mẹ Nghiêm Nhất Phàm biết, nghe tin phu nhân nhà họ Nghiêm không khỏi trợn tròn mắt ngạc nhiên, giọng nói như muốn hét lên xuyên qua khỏi điện thoại, hoàn toàn không giữ được phong thái đoan trang nghiêm chỉnh như thường ngày

" Cái gì? Chị nói cái thằng nghịch tử đó dám trói tay con dâu của tôi sao? "

" Bà chủ, hãy bình tĩnh đã..."



" Bình tĩnh làm sao được chứ. Khó khăn lắm nó mới chịu dẫn một cô gái trở về, nếu doạ người ta chạy mất, hành trình bế cháu của tôi phải chờ tới bao giờ, chỉ tiếc là nhất thời tôi và lão gia, vẫn chưa thể về ngay được, chị ở đó nhất định phải che chở cho con dâu mới của tôi, đợi tôi trở về sẽ xử lý thằng nghịch tử đó "

" Vâng tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm theo lời của bà chủ "

Cuộc gọi kết thúc khi gần đến giờ trưa mới kết thúc

Yến Thư ngủ một mạch đến tận trưa, cánh tay bị trói khiến tư thế ngủ cũng không thoải mái, lại thêm chưa ăn được gì, cổ họng có chút khô. Cô muốn gọi quản gia, nhưng cổ họng khô khốc không gọi nổi, từ nảy đến giờ quản gia vẫn luôn túc trực ở bên cạnh lúc cô ngủ, nhưng vừa đi chuẩn bị bữa trưa thì cô đã tỉnh dậy. Không đợi được quản gia quay lại, Yến Thư với chân muốn kéo chiếc bàn nhỏ trước mặt đến gần, đây là do quản gia chuẩn bị, trên bàn là một bình thủy tinh to chứa nước lọc, và cái ly thủy tinh có cắm sẵn ống hút, dự định khi Yến Thư khát sẽ giúp cô uống.

Tay bị trói khiến cô không giữ được thăng bằng, chân lại không điều chỉnh được lực đạo, kéo cả chiếc bàn ngã xuống, mảnh vỡ từ bình thủy tinh văng tung toé khắp nơi xung quanh Yến Thư. Cô nóng vội muốn rút chân lại, khiến một mảnh thủy tinh ghim sâu vào dưới cổ chân cô, nước hoà má.u tạo ra khung cảnh vô cùng kinh hoàng, Yến Thư kìm chế cảm giác đau đớn, nhíu mày chịu đau

Đợi đến khi quản gia quay lại thấy cảnh này thì đã hốt hoảng chạy đến chỗ cô

" Thư Thư à, không sao chứ, sao lại có nhiều má.u như thế này "

Lâm Yến Thư nhịn đau trấn an quản gia

" Không sao, là do nước hoà với má.u trên chân cháu nên mới như vậy "

" Dì đi lấy hộp cứu thương "

Quản gia không nói nhiều lời liền chạy đi lấy dụng cụ sơ cứu vết thương cho cô. Xử lý vết thương xong, một mảnh băng trắng được quấn lên chân cô, phải băng qua rất nhiều lớp mới cầm được má.u, do mảnh thủy tinh đã cắm rất sâu vào chân

Dọn dẹp hiện trường xung quanh Yến Thư một chút, quản gia lại đi đến khuyên nhủ cô, do bên ngoài hành lang phòng của Yến Thư có camera nên quản gia không thể bất chấp lời cảnh cáo của Nghiêm Nhất Phàm mà đem đồ ăn đến cho cô được

" Thư Thư, giờ này chắc cháu cũng đã đói rồi, cậu chủ cũng không phải là hoàn toàn bỏ mặc cháu ở đây, dì tin chắc chỉ cần gọi 1 cuộc điện thoại, nói 1 câu xin lỗi mọi hiểu lầm đều sẽ được hoá giải"

Lâm Yến Thư ánh mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ

" Tại sao phải làm như vậy chứ? Thực ra cháu cũng chẳng muốn ăn. Dì không cần lo lắng cứ mặc kệ cháu, dì muốn làm gì cứ việc làm đi "

" Vậy được, dì không làm phiền cháu nữa, cần gì cứ gọi, dì không đi xa đâu "

Thấy cô như vậy quản gia chỉ biết thở dài lắc đầu đi ra ngoài, xuống phòng khách lại nghe thấy âm thanh reo vang từ chiếc điện thoại gia đình
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.