Tròng mắt của Nghiêm Nhất Phàm hơi híp, nhìn Lâm Yến Thư, cố nén tức giận nói:
" Lâm Yến Thư em tự lo cho bản thân mình trước đi "
Cô trầm ngâm nhìn Nghiêm Nhất Phàm, không hiểu sao anh lại vô cảm, độc đoán như vậy. Dục vọng của anh quá lớn, muốn giữ cô lại để thỏa mãn, giày vò cô như món đồ chơi mới có thể khiến anh hài lòng? Nghĩ vậy, Yến Thư cười chua xót. Đơn thuần chỉ muốn đi thăm một người bạn anh cũng không cho. Sao trước giờ cô không nhìn ra anh lại là kẻ không có lý trí như vậy
Nghiêm Nhất Phàm gàn dở, giọng nói không để lộ tâm tình
" Làm sao? không cãi nữa à "
Cô ấm ức, đẩy anh ra, chống tay lên bàn tự mình ngồi dậy, xoay mặt qua một bên, giọng điệu lạnh nhạt lại cứ như đang giận dỗi
“ Anh không có lý lẽ, tôi không nói chuyện với anh "
Nghiêm Nhất Phàm, nhếch môi cười nhẹ nhưng không để cô thấy, lại nhanh chóng khôi phục cái dáng vẻ lạnh lùng
" Gây chuyện cả ngày rồi, vẫn còn bướng bỉnh như vậy. Lâm Yến Thư tôi nhốt em cả đời ở đây, hối lỗi nhé? "
Yến Thư cố gắng tự an ủi mình là không có nỗi đau nào tồn tại mãi mãi. Cô không nên suy sụp như vậy, cô phải tự làm quen với nỗi đau của mình. Cần đối mặt với uẩn khuất của bản thân, không thể nào trốn tránh mãi được.
Nghĩ là như vậy, nhưng lại tủi thân bật khóc, cô vừa có ý định phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hanh-phuc-ngot-ngao-cua-anh/2702307/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.