Hoắc Diệp Đình rất ít khi lái xe, bình thường đều là trợ lý của anh lái. Nhưng trong phút tức giận anh đã sa thải anh ta. Nên hôm nay mới cần tìm một trợ lý thay thế. Bây giờ nghĩ lại, thấy hối hận cũng muộn rồi.
Nhìn xem, bây giờ anh tìm được một trợ lý nữ, lại không biết lái xe?
Hoắc Diệp Đình thở dài bất lực. Đây là trợ lý sao? Là bà chủ thì có.
Yến Thư ngượng ngùng đổi chỗ với anh. Việc này cũng không thể trách cô được. Ai bảo anh đi gấp gáp như vậy làm gì. Vào xe rồi cô mới nhận thức được mình đang ngồi ở ghế lái.
Hoắc Diệp Đình vừa lái xe, vừa buồn tủi nghĩ trong lòng. Nếu không phải nhìn thấy cô là phụ nữ hơn nữa một lát có thể phụ anh giao tiếp với khách hàng thì anh đã lập tức đuổi cô ra khỏi xe rồi. Nhưng đáng chết là không làm như vậy được. Giờ thì tốt rồi, chính mình lại trở thành tài xế cho cô.
Hoắc Diệp Đình đang lái xe đi đến một vùng nông thôn, lúc này đã rời thành phố một đoạn xa. Yến Thư cũng không biết mình đang đi đâu.
Cô nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa xe. Khắp nơi đều là những ngôi nhà bằng gỗ, được trang trí đèn lồng, không phải buổi tối nhưng màu sắc sặc sỡ nhìn rất lắp lánh.
"...Oa, đẹp thật đó...có lễ hội à, tại sao ở đây khắp nơi đều có trang trí đẹp thế? "
Hoắc Diệp Đình còn đang mò mẫm con đường, Yến Thư bên cạnh lại đầy vẻ hiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-hanh-phuc-ngot-ngao-cua-anh/2702268/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.