Sau hôm nghĩ xong kịch bản, tiết mục “Bay qua văn phòng biên tập” vừa xuất liền được đưa lên biểu diễn, không thể chần chừ hơn nữa.
Mười hai rưỡi trưa, Chu Minh vẫn bận rộn ở văn phòng trên lầu, đạihội cổ đông của công ty sắp tổ chức, có rất nhiều chuyện cần làm. Anh đã từng yên ổn trong tòa tháp ngà sạch sẽ, mỗi ngày khi cất giáo án, liềncảm thấy như đánh rơi tuổi xuân trên bục giảng, tiếp tục sự nghiệp Khổng Phu Tử quả thực cũng không tồi.
Nhưng cuộc đời mãi mãi không phải ao nước tù, đời người luôn là dòngnước chầm chậm chảy, qua khe nhỏ róc rách, sao có thể mãi đình trệ mắckẹt một chỗ. Vào năm ba mươi tuổi, anh đã ra một quyết định: Rời khỏibục giảng. Anh nào phải siêu nhân, cũng từng băn khoăn, lo lắng, từngbất an, mệt mỏi, nhưng từ trước đến nay anh đều tự tin. Về điểm này, côrất giống anh.
Chính lòng nhiệt huyết về những tin tức mới, nỗi khát khao về chínhnghĩa, niềm mong muốn về sự công bằng từ tận đáy lòng đã khiến cô tỏaánh hào quang rực rỡ trong mắt anh. Kích động là khuyết điểm của cô,cũng là nét đáng yêu của cô, dù có đôi chút vụng về, nhưng lại giống như viên nam châm. Tất cả đều hút lấy ánh mắt anh.
Anh nghĩ, từ trường giữa hai người rất mạnh. Ngọn đèn sáng rực trongtim anh được ẩn giấu ở nơi sâu nhất, cùng cô tỏa nhiệt, luôn có thuộctính giống nhau.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên miệng Chu Minh dần dần biến mất như sóngnước, khiến người trợ lý đứng cạnh bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dua-chua-anh-la-ca/2989777/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.