Buổi trưa, cô phóng viên nhỏ bé kiệt xuất Tạ Anh Tư ngồi ở căng tinồn ã của công ty, cúi gầm xuống xúc cơm. Dương Lạp Lạp ngồi đối diện, vẻ mặt kỳ quặc, từ khi bắt đầu ngồi vào chỗ, đôi mắt nhỏ không chịu rờikhỏi khuôn mặt trắng xóa của Anh Tư.
Tạ Anh Tư vừa ăn vừa cảm thấy tự ti, đầu cô lại cúi xuống thấp hơnnữa, cơ thịt ở cổ hơi đau, trong lòng lại vô cùng sốt ruột. Thầm nghĩ,trốn cái gì mà trốn, cũng may trước lúc ăn cơm cô đã phủ thêm một lớpphấn nữa, cô tự ti cái gì chứ. Ngước mặt lên nổi đóa, “Lạp Lạp, theođuổi cuộc chơi mệt quá rồi! Sao nào? Chuẩn bị quay sang theo đuổi tôi à? Quản lý hai con ngươi đó của cô một chút đi, chị bị cô nhìn chằm chằmđến nỗi dựng hết cả lông trên người lên rồi này.” Hơi nghiêng người vềtrước một chút, Anh Tư dùng đũa gõ gõ vào khay cơm của Lạp Lạp, “Nghe rõ chưa?”
Thế nhưng, Lạp Lạp không đáp lại, chỉ chuyển khay cơm ra xa hơn mộtchút, đôi mắt nhỏ chất chứa sự cẩn trọng. Động tác này hoàn toàn chọcgiận Chung Vô Diệm, cô khẽ kêu lên, “Này, cô có ý gì? Đem khay cơmchuyển đi xa thế để làm gì?”
“Chị Anh Tư, em… em rất sợ phấn trên mặt chị rơi vào khay của em.”
“Cô… cô… Được lắm Dương Lạp Lạp, có phải da cô ngứa rồi không?” “Gáibán hoa” lột bỏ bộ áo quần hoa thơm thoang thoảng khắp chốn để hiện rabộ mặt thật của mụ phù thủy già, tiếng mài dao xoèn xoẹt, “Chiều nay,tốt nhất là cô nên cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dua-chua-anh-la-ca/2989755/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.