“Ý anhlà, anh sẽ, sẽ…” Kiều Ưu Ưu không thể nói thành câu mà cứ nghĩ tới câu nói củaTrử Tụng. Chuyển về Bắc Kinh, thực sự sẽ trở về sao?
“Anhsắp trở về rồi, có hoan nghênh không?”
Kiều ƯuƯu ngân ngấn nước mắt, không ngừng gật đầu. Anh sắp trở về rồi, sau này cho dùkhông được gặp mặt mỗi ngày nhưng cũng có thể thường xuyên ở bên nhau, họ sẽlại có con, có một cuộc sống mới. Nhưng ở trong bầu trời xanh này, ở gần máybay trong gang tấc nhưng lại xa tít chân trời, có thực sự là tốt không?
“Ngốcạ, khóc cái gì chứ, anh được chuyển về đây em không mừng sao?”
“Đươngnhiên không phải thế!” Kiều Ưu Ưu lớn tiếng phản đối, ngón tay kéo nhẹ nút áotrước ngực Trử Tụng, sau đó lại lí nhí nói: “Thực ra, thực ra em đã định…”
“Địnhlàm gì?” Trử Tụng hạ hấp giọng nói bên tai cô.
“Chuyểncông tác!” Kiều Ưu Ưu dụi khuôn mặt đỏ ửng vào lòng anh, Trử Tụng bị cô va mạnhvào ngực nhưng lại vui sướng cười to lên và ôm cô chặt hơn.
Kiều ƯuƯu đã nghĩ rất nhiều ngày rồi, nếu Trử Tụng phải trở về doanh trại, cô sẽ đicùng anh, cô có thể chuyển tới Đài Truyền hình ở tỉnh đó, hoặc Đài Truyền hìnhthành phố, không cần tiếng tăm, chỉ cần họ có thể ở gần nhau. Trải qua lần“hoạn nạn” này, cô mới thực sự cảm thấy được bình an vô sự bên nhau là một việccực kỳ tốt đẹp, cô không muốn họ lại phải chia xa.
Hóa ra,không chỉ mình cô có suy nghĩ đó, đến Trử Tụng cũng đã quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-doi-canh-cua-anh/3282182/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.