Trử Tụng vốn dĩ chỉ có bảy ngày nghỉ phép, hơn nữa kìnghỉ của họ thường không bao giờ được đủ, không bao giờ để họ được nghỉ ngơi đủtừng ấy ngày đã định, thế nên sau ngày lễ tình nhân, điện thoại từ doanh trạiđã gọi tới để thúc giục, hết cuộc này tới cuộc khác, lúc đầu Kiều Ưu Ưu rất tứcgiận, nhưng cuối cùng cô đá thẳng anh từ trên giường xuống, chỉ thẳng vào mũianh nói: “Anh cút đi, nhìn thấy anh là tâm trạng em không vui gấp bội phần.”
NhưngTrử Tụng lại đi thật, tuy anh rất không nỡ nhưng có nhiều chuyện lực bất tòngtâm. Nhóm những người ra nước ngoài ba ngày sau phải xuất phát, anh phải tuânlệnh quay trở lại doanh trại, gặp lại mọi người và xuất phát từ một sân bay nàođó mà anh cũng không biết, đến một nơi chưa được đặt tên. Tất cả mọi thứ, đốivới hầu hết tất cả mọi người đều là bí mật, đối với anh cũng có quá nhiều điềuchưa biết.
Kiều ƯuƯu một lần nữa quay lại cảnh đơn chăn gối chiếc, bắt đầu mất ngủ, mỗi lần chiatay anh đều cần có thời gian thích ứng, nhưng mấy lần gần đây hình như thờigian đó lại ngày càng dài. Cô bật đèn ngủ lên, cởi sợi dây chuyền ra. Sợi dây Baccaratđược đặt làm, pha lê tím tự nhiên muốn có nhưng khó tìm được, trong suốt, màytím ánh lên ánh sáng màu hồng nhạt. Anh nói, cô chính là đôi cánh của anh,không có cô, anh sẽ không thể cất cánh bay.
Mộttuần trước, cô nhận được cuộc điện thoại cuối cùng của anh, anh nói anh chuẩnbị xuất phát. Kiều Ưu Ưu không hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-doi-canh-cua-anh/3282177/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.