“Hát đi!” Trử Tụng nằm xuống giường rồi tìmmột vị trí dễ chịu nhất, mắt hơi híp lại, vừa có thể nhìn thấydáng vẻ của cô vừa có thể nghe thấy giọng hát.
“Emkhông nhớ lời bài hát.”
TrửTụng với chiếc ipad ở đầu giường rồi tìm lời bài hát cho cô, đưa lêntrước mặt cô, “đừng nói với anh là em không nhớ giai điệu.”
KiềuƯu Ưu cầm chiếc ipad nhìn lời bài hát, hoàn toàn không hiểu vì saolại phải hát bài “Cô bé lọ lem”.
“Đâychẳng phải là nam hát sao? Bài này nên để anh hát cho em nghe mớiphải! Vì sao lại bắt em hát?”
“Thếcuối cùng là em có hát hay không?” Trử Tụng nheo mày.
“Hátcũng được thôi, nhưng em hát xong thì anh cũng phải hát tặng em mộtbài, nếu không thì em thiệt quá! Một đổi một, công bằng hợp lí, aicũng bằng ai.”
DùTrử Tụng có đồng ý hát hay không thì Kiều Ưu Ưu vẫn nói như vậytrước, nếu anh không thuận theo ý cô thì cô sẽ có rất nhiều cáchkhiến anh tức giận và khó chịu.
“Làmgì thế, không mau hát đi?”
Ngóntay Kiều Ưu Ưu không ngừng lướt trên màn hình, không thèm trả lời anh.Một lúc lâu sau, khóe miệng cô chợt cười: “Bài này đi. Chút nữa anhhát bài này cho em nghe.”
KiềuƯu Ưu không để cho Trử Tụng có cơ hội mở miệng, cô tìm một đoạn nhạcđi kèm, hắng giọng, nghe theo điệu nhạc để tìm cảm xúc. Năm đó bàihát này vô cùng nổi tiếng, giọng hát của Trịnh Quân rất tự nhiên,từng câu từng từ dường như có thể làm tan chảy nơi yếu đuối nhấttrong trái tim.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-doi-canh-cua-anh/3282160/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.