Kiều ƯuƯu quyết định rồi, cô sẽ tiếp tục xin nghỉ để về nhà ngủ bù!
Về đếnnhà cô cởi ngay bộ quân phục khó chịu ở trên người xuống, nghĩ tới lời nói củabố chồng khen cô hợp với bộ quân phục, Kiều Ưu Ưu lại thở mạnh một hơi. Cũngmay đó không phải bố đẻ của cô, nếu không có khi cô đã phải vào quân đội huấnluyện rồi cũng nên.
Trongnhà đã chuẩn bị sẵn bữa trưa, nhưng đột nhiên lại có tiếng gõ cửa “cộc cộc”, gõmạnh như có thù oán gì vậy. Trử Tụng đặt đồ đạc trên tay xuống rồi ra mở cửa,bên ngoài là một đám người.
“Ôi…thật ngại quá, nghe nói Kiều Ưu Ưu bị ốm nên chúng tôi tới thăm, chúng tôi làđồng nghiệp của cô ấy.” Người gõ cửa là Sở Hân Duyệt, cô vốn rất mạnh mồm nhưngvừa nhìn thấy Trử Tụng thì sự tự tin đó hoàn toàn biến mất, giọng nói trở nênvô cùng dịu dàng.
“Mờivào!” Trử Tụng cười và hơi nghiêng người sang một bên để nhường chỗ cho họ bướcvào. Người đứng ở sau cùng đã tấn công thành công mọi tế bào trên người TrửTụng, khiến anh chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!
“Chàoanh!” Trử Tụng lễ độ giơ tay phải ra, Tống Tử Đồng ngẩn ra một lúc rồi mới giơtay ra.
“Chàoanh!”
TrửTụng vờ cười nói: “Lâu lắm không gặp.”
Tống TửĐồng có chút bối rối, gượng gạo cười, “ồ, đã lâu không gặp.”
Nhữngngười khác trong đó có Sở Hân Duyệt đều tập trung sự chú ý vào Trử Tụng, họkhông hề nhận ra điều gì khác giữa hai người bọn họ.
Kiều ƯuƯu từ trong phòng ngủ bước ra nhìn thấy bọn họ bỗng dưng cảm thấy hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-doi-canh-cua-anh/143296/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.