TrửTụng cúi xuống xem xét phần phía trước xe của Ưu Ưu, nhìn thấy một vết xướckhông rõ lắm, sờ lên trên thấy dính một chút sơn màu đen, “em đụng vào xe gìvậy?”
“Xeđen.” Kiều Ưu Ưu dựa vào xe, nhàn nhã nói.
TrửTụng xoa xoa tay rồi đứng lên: “Đi thôi, đi xe anh!”
“Khôngcần, chỉ là xước một chút ở đầu xe, những chỗ khác đều không sao, không chếtđược đâu.” Kiều Ưu Ưu mở cửa xe ném túi vào bên trong, nhìn về phía anh vẫy vẫytay.
“KiềuƯu Ưu!” Trử Tụng hét to tên cô, khiến bãi đỗ xe vắng tanh bỗng có tiếng vọnglại.
Kiều ƯuƯu nghiêng đầu ra khỏi cửa xe, bình tĩnh hỏi: “Làm sao?”
TrửTụng hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Sau đó anh vòng qua đầu xe đứngtrước mặt cô, một tay đặt trên mui xe, áp sát người xuống để kéo gần khoảngcách giữa hai người. Bây giờ khuôn mặt họ ở rất gần nhau, anh nhếch môi cười,Kiều Ưu Ưu ngẩn người, đôi mắt đen, lấp lánh những tia sáng. Có lẽ, do đã quálâu không nhìn thấy anh cười như vậy nên Kiều Ưu Ưu gần như đã quên mất rằngđằng sau nụ cười ấy ẩn chứa điều gì.
“Á” Đicùng với tiếng kêu kinh ngạc là việc cô đã bị anh kéo ra khỏi xe và vác trênvai. Đầu tiên chân cô va vào vô lăng, sau đó lại quẹt vào cửa xe, đôi tất chânđã bị xé rách.
“TrửTụng anh làm cái gì vậy? Mau thả tôi xuống!” Kiều Ưu Ưu tức giận hét lên, chântay cô không ngừng đập vào người anh. Đây là nơi làm việc nên qua lại đây đaphần là đồng nghiệp của cô, bãi đỗ xe tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-doi-canh-cua-anh/143290/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.