Năm sau Phó Minh Thời lại bận rộn công việc lần nữa, Chân Bảo vừa khai giảng, không có áp lực thi cử, việc học tạm thời coi như nhẹ nhõm, so sánh với học kỳ trước, duy nhất thay đổi là Phùng Nguyệt.
Mọi người học chung lớp, cùng tầng ký túc xá, cùng tầng dạy học đều khó mà tránh khỏi sẽ gặp phải, từ lúc đầu cười cười nói nói biến thành coi như người qua đường, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ xấu hổ. Sau đó Phùng Nguyệt có mấy bạn tốt, kể cả các bạn khác lớp khác khoa trong trường, có đôi khi một mình Chân Bảo trở về từ thư viện thì gặp được đám người Phùng Nguyệt, chỉ gặp thoáng qua nhưng luôn cảm nhận được một số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.
Chân Bảo không thích dạng này, nhưng cô không quản được người khác.
Buổi tối thứ năm làm xong công việc, Chân Bảo đi ra từ bệnh viện, kinh ngạc thấy bóng dáng Phó Minh Thời ở phía sau chỗ ngồi xe đạp. Hiện tại hai người đã dưỡng thành thói quen hẹn hò, Phó Minh Thời thường tới vào chủ nhật, dù sao anh cũng bận rộn công việc, thường xuyên bay đi trong nước rồi ra nước ngoài, niềm vui bất ngờ như vậy cũng không có nhiều lần.
"Hôm nay không bận sao?" Chân Bảo bước nhanh đi qua, cười hỏi.
Phó Minh Thời ngầm thừa nhận, kéo người đến trong ngực hôn một cái trước: "Cơm tối muốn ăn gì?"
Chân Bảo không kén ăn, theo anh.
Phó Minh Thời đã vô cùng quen thuộc với những nhà hàng ở gần xung quanh đại học A, nên mang Chân Bảo đi ăn cá nướng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dinh-menh-cua-doi-anh-tieu-giai-nhan/1797596/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.