Sài Gòn lại đổ xuống một cơn mưa bất chợt.
Tường Vy đang chạy ngoài đường thì vướng phải cơn mưa Sài Gòn đỏng đảnh. Đang tìm chỗ trú thì điện thoại reo lên. Cô lóng ngóng lấy điện thoại ra nghe, bên kia giọng Thuý Vy vang lên.
- Ủa chị đi đâu! Em chở An Nhiên về rồi!
- Vậy mà chị đang trên đường đi qua em đây! Thôi nha, chị về liền!
Chưa nói dứt câu thì một tiếng nẹt pô vang lên, nhanh như chớp chiếc xe chạy lướt qua và ép sát Tường Vy. Cô chỉ kịp cảm thấy một bàn tay kéo mình đi mạnh bạo và ngay sau đó cả người và xe ngã mạnh xuống đường.
Rầm!
Chưa kịp định thần chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy đầu bị va đập xuống đường, đau đến điếng người. Chiếc xe đè nặng lên thân mình làm cô không nhúc nhích nổi, cảm giác như dính chặt vào mặt đường, loay hoay không biết phải làm sao, chỉ còn biết nằm im chờ vơi đi cảm giác đau đớn lúc này.
Ngay lập tức người dân và người đi đường vây quanh, người một tay dựng xe, và đỡ cô đứng dậy. Tay cô bị xây xước rỉ máu, quần jean cũng rách tươm ngay đầu gối, thấm ra vài vệt đỏ trên nền vải. Bây giờ cô cũng còn hoảng hốt, gương mặt trắng bệch ra và chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đứng cũng không vững, không còn nghĩ được gì khác nữa. Người dân lo lắng hỏi thăm người một câu.
- Có sao không cô!
- Tội nghiệp quá, vừa bị giật điện thoại vừa bị thương.
- Có cần gọi người nhà không em!
Tường Vy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dinh-menh-cua-anh/421979/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.