Chiếc xe đi đến khu vực gần bờ sông, cách khá xa vũ trường lúc nãy, Thành Thành chạy chậm lại, ngoái ra sau nói chuyện.
- Ủa! Anh tưởng em cũng chạy trốn trinh sát nên mới phóng lên xe em!
Tường Vy bực mình, nói lại.
- Trốn gì chứ? Tôi đang đi ship mì ngay đó thôi! Cũng khá xa rồi, anh dừng lại đi.
Thành Thành dừng xe, gãi đầu xin lỗi.
- Xin lỗi em! Làm phiền em quá, em tên gì?
Tường Vy bực mình, vì tự dưng dính phải chuyện không đâu, Tường Vy vừa lên ga, vừa trả lời.
- Tôi tên Tường Vy! Tạm biệt!
Vừa nghe tên, Thành Thành vội quay ra chặn đầu xe cô ấy lại, chiếc xe cán lên chân Thành Thành. Tường Vy hốt hoảng nhảy xuống, luống cuống sợ làm anh ấy bị thương.
- Này! Anh điên hả? Anh có sao không? Anh bất ngờ lao ra tôi không kịp thắng lại!
Tường Vy chạy đến, nắm tay áo Thành Thành xoay qua xoay lại hoảng sợ. Thấy thái độ vồn vã anh nhịn cười, anh dĩ nhiên không sao, chỉ nhìn thật kỹ cô gái trước mặt rồi bật cười, không ngờ lại tình cờ gặp lại cô ấy trong tình huống này.
Tôi đã hứa nếu gặp lại cô, cô sẽ không thoát nổi tay tôi mà. Thành Thành nghĩ và giả vờ ôm chân xuýt xoa.
- Chân tôi! Đau quá!
Tường Vy hốt hoảng.
- Đau à? Để tôi chở anh đi bệnh viện!
Thành Thành chỉ qua quán nước mía ven đường.
- Không sao! Vào đây ngồi tí xem sao.
Tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dinh-menh-cua-anh/421928/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.