Sau khi lên xe, Tường Vy liếc Đăng Khoa rồi cười thầm đầy ẩn ý. Còn anh ấy đang thắt lại dây an toàn nên không biết. Tường Vy giả vờ lấy giọng và lên tiếng, giọng nói đầy vẻ nguy hiểm.
- Em mới biết lái xe, nên không chắc lắm, nhưng anh cứ thắt dây an toàn vào đi.
Đăng Khoa trợn mắt nhìn sang Tường Vy, rồi lại nuốt nước miếng nắm chặt dây an toàn. Cô ấy vừa nói gì, không phải chứ, không chắc là sao. Anh cũng ừ nhẹ rồi lịch thiệp mỉm cười. Tuy dặn lòng vậy nhưng trong đầu lại hoang mang tột độ.
Tường Vy vào chân ga, chiếc xe chồm tới trước, Đăng Khoa vội tháo dây an toàn và gấp rút nói.
- Thôi em sang đây! Để cho anh!
Nhưng Tường Vy nhanh tay giữ Đăng Khoa lại và đắc ý.
- Anh ngồi yên cho em. Anh uống nhiều rồi sao lái xe được. Em vào lộn số. Anh ngồi chắc nhé. Vì em sắp đua đây!
Đăng Khoa ngồi thẳng lại, ánh mắt đầy bối rối, lắp bắp nói.
- Em...em vừa nói gì?
Tường Vy thầm hả hê trong lòng, vì đã trả thù được lần trước đưa cô về, Đăng Khoa dám trêu cô, làm cô hốt hoảng ngồi sau ôm anh mãi. Chiếc xe từ từ lăn bánh, hoà vào phố phường đông đúc.
***
Đà Nẵng về đêm, nhộn nhịp và tràn ngập ánh đèn. Từ trung tâm thành phố, đến bán đảo Sơn Trà, con đường vắng dọc bờ biển, đâu đâu cũng lấp lánh ánh đèn đường
. Gió từ sông Hàn mơn man, dịu nhẹ thổi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dinh-menh-cua-anh/421921/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.