Xuống hầm để xe, Đăng Khoa tức giận bước nhanh, cởi áo vest ra và vứt lên xe. Bây giờ trong lòng anh chỉ nôn nóng gặp được Tường Vy, nói lời xin lỗi vì đã hiểu lầm cô ấy quá nhiều. Khi anh vốn chưa hiểu chuyện gì mà cứ quy chụp bắt cô ấy phải nhận lỗi. Hẳn lúc đó em đã đau lòng không chịu được nên mới đưa cho anh lá đơn xin thôi việc đó.
Anh ngồi vào trong, toan đóng cửa lại thì Hải Lan vội vàng chạy theo lên tiếng.
- Tổng giám đốc, tay anh chảy máu kìa!
Nhưng Đăng Khoa giờ đây không quan tâm. Chỉ dặn dò Thành Vũ gọn lỏn trước khi rời đi.
- Thành Vũ đưa Hải Lan về đi! Anh còn có việc, ngày mai gặp nhau ở công ty.
Nói rồi Đăng Khoa đóng cửa, phóng xe đi mất. Thành Vũ loay hoay không biết giải quyết việc nào trước. Sợ báo chí lại tung tin gì không hay. Thấy trên mặt Hải Lan còn rõ nét hoảng hốt, anh liền trấn an.
- Thôi để anh đưa em về trước! Lên xe đi Hải Lan.
Đăng Khoa phóng xe thật nhanh trên đường, anh cứ đánh lái liên tục, tránh các chướng ngại vật, mặc cho các xe cùng tham gia giao thông bấm còi inh ỏi. Máu trên tay Đăng Khoa chảy xuống dính cả vô lăng, nhưng anh không còn cảm thấy gì nữa. Trong đầu chỉ nghĩ về dáng vẻ sợ hãi của Tường Vy lúc anh nổi giận.
Sáng nay chắc em vẫn còn sợ anh giận, vẫn còn rón rén trước mặt anh. Càng nghĩ đến anh lại càng đau lòng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dinh-menh-cua-anh/421916/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.