Paris đã vào mùa Xuân nhưng không khi vẫn còn se lạnh. Hôm nay, trời lại âm u không một tia nắng. Bầu trời Paris cũng đang buồn như tâm trạng Đăng Khoa lúc này.
Xuống máy bay sau một chặng đường dài, Đăng Khoa bước vội ra sảnh chờ. Không biết ba anh bây giờ thế nào, cả một đêm anh trăn trở không ngủ được, cũng không liên lạc được với anh trai, lòng anh như lửa đốt, ước gì đang ở bệnh viện ngay lúc này.
- Cậu Đăng Khoa! May quá, cậu đây rồi, câu Đăng Vũ dặn tôi chờ cậu từ sớm. - Một chú chạy đến chỗ Đăng Khoa. - Đưa hành lý đây cho tôi, cậu có mệt không?
- Cháu không sao, chú đưa cháu đến bệnh viện ngay đi. - Là tài xế lái xe cho gia đình Đăng Khoa ở Paris.
- À vâng!
Đăng Khoa tựa đầu vào thành ghế, nhắm mắt và thở dài, anh hơi mệt mỏi sau một đêm không ngủ, trong lòng bồn chồn không yên.
Sở dĩ Đăng Khoa ít sang Pháp thăm gia đình là vì anh sợ gặp nhau, ba anh lại tức giận. Đăng Khoa giấu ba anh đi học đầu bếp và trau dồi kinh nghiệm tại Ý, xong đâu đó lại về Việt Nam mở nhà hàng riêng. Nhưng anh đều giấu ba, chỉ nói là đi học hỏi, trau dồi kinh nghiệm kinh doanh, khảo sát thị trường. Ba anh đã rất tức giận, cũng may có anh Đăng Vũ, không thì việc kinh doanh của gia đình không có ai kế nghiệp.
Chiếc xe màu đen bóng loáng dừng lại trong khuôn viên một biệt thự sang trọng. Đăng Khoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dinh-menh-cua-anh/274039/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.