Buối tối, trong hoa viên nhà Đăng Khoa, biệt thự rất rộng, nhưng chỉ có mình Đăng Khoa, và vài người giúp việc, có bác Kim là người quản gia từ lúc anh ấy còn nhỏ, nên anh cũng xem bác như người nhà, thường hay truyện trò, tâm sự.
- Cậu Đăng Khoa, tối nay cậu có hẹn với cô Gia Kỳ mà, sao cậu còn đứng đây.
- Chưa tới giờ đó bác. - Đăng Khoa nhìn đồng hồ, rồi lại ngước lên ngắm trăng. - Bác Kim này.
- Cậu có gì sai bảo. - Bác Kim vừa dọn trà bánh và trái cây, vừa hỏi.
- Bạn của cháu đã có người yêu rồi, mà trong lòng lại hay nghĩ đến một cô gái khác, giờ cậu ấy không biết phải làm thế nào. Cậu ấy hỏi cháu, mà cháu cũng không biết làm sao. - Đăng Khoa vừa nói, mắt không rời khỏi ánh trăng trên bầu trời cao.
Bác Kim định nói gì, nhưng lại hạ kính xuống nhìn Đăng Khoa một hồi, rồi lại mỉm cười lắc đầu, như ý bác đã biết không có thằng bạn nào ở đây cả.
- Cô Gia Kỳ là một người hoàn hảo, không phải ai cũng tìm được đó cậu.
- Cháu biết chứ, nhưng mà cháu...- Chợt Đăng Khoa giật mình lại, nhìn sang bác Kim. - Ơ cháu hỏi cho bạn mà.
Bác Kim cười lớn, bác đã chứng kiến Đăng Khoa trưởng thành, người nhà sang định cư nước ngoài, cũng là bác chăm sóc Đăng Khoa, sao mà không hiểu anh ấy cho được.
- Cậu đừng có ngại, tuổi trẻ mà, ai cũng có vài lần như thế...- Bác ngẫm nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dinh-menh-cua-anh/274036/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.