Thời gian trôi qua, ai cũng bận rộn với những câu chuyện của riêng mình và vô tình quên đi những điều nhỏ nhặt trong quá khứ. Đăng Khoa và Tường Vy cũng vậy, có lẽ cũng đã quên đi lần đầu họ gặp nhau lúc bảy năm về trước…
Khi đó Tường Vy hai mươi ba tuổi, Đăng Khoa ba mươi ba.
***
Một buổi sáng ngập tràn sắc Xuân trên thành phố trẻ, với hoa vàng ngợp trời dâng lối. Ai ai cũng dắt díu nhau dạo phố và trao nhau lộc đầu năm cũng như câu đối đỏ, chúc nhau một năm mới thịnh vượng, an khang.
Một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy màu vàng trẻ trung với mái tóc xoăn được cột cao năng động, cùng với đôi giày cao gót điệu đà đang rảo bước hoà vào đám đông đang nô đùa nhộn nhịp.
Cô gái vừa đi vừa chăm chú vào màn hình điện thoại và rẽ vào một nhà hàng kiểu châu Âu bên đường. Cô bước nhanh lên các bậc thềm và mắt vẫn không rời khỏi chiếc điện thoại đang cầm trên tay.
Bỗng một phút sơ ý, cô đã xảy ra va chạm với một người đang bước về phía ngược lại. Đôi giày cao gót khó giữ thăng bằng, khiến cô bật ngược lại suýt thì ngã lăn xuống các bậc thềm cao. Vừa lúc nghĩ chắc sẽ té sấp mặt rồi thì một bàn tay mạnh mẽ vươn ra giữ lấy cô lại. Lúc định thần lại đã thấy mình đang đứng gọn lỏn trong vòng tay người con trai lạ mặt.
Cô hốt hoảng đẩy mạnh anh ra và lườm một cái trước khi rời đi.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dinh-menh-cua-anh/2652290/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.