Xe Đăng Khoa chạy từ từ và đỗ lại bên du thuyền. Anh nhanh chóng bước xuống trước và vòng qua mở cửa cho Tường Vy. Vẫn là thái độ ân cần che mui xe cho cô bước ra ngoài. Đáp lại cử chỉ đầy quan tâm, cô cũng nhón chân đặt lên gò má anh một nụ hôn nhẹ.
Hôm nay cô không còn ngại ngùng người ngoài mà thoải mái trao cho anh những cử chỉ yêu thương, điều đó khiến anh rất vui. Cả hai nhìn nhau đầy tình cảm và mỉm cười hạnh phúc.
Anh còn nhẹ nhàng vén lại mái tóc bị gió thổi bay và sửa lại chiếc áo balzer cô cho ngay ngắn, xong đâu đó, cả hai nắm tay nhau cùng bước vào bên trong nhà hàng. Tường Vy giờ mới thắc mắc.
- Anh nói mình gặp một người quan trọng, là ai vậy anh?
- Mẹ anh! - Đăng Khoa vừa bước đi vừa trả lời gọn lỏn.
Nhưng bấy nhiêu cũng đủ làm Tường Vy hoảng hốt giật tay anh ra và dừng lại không bước thêm nữa. Cô toan quay đi thì đã bị anh nắm tay kéo sát về phía mình. Anh đưa vài ngón tay lên khẽ gõ lên vầng trán cô và trách móc.
- Em chạy đi đâu? Lúc nãy em hứa sao, sao quên nhanh vậy?
- Đột ngột quá vậy! Sao anh không nói trước, em chưa chuẩn bị gì hết. Gặp mẹ để làm gì? - Tường Vy căng thẳng đến nỗi không biết mình đang nói cái gì nữa.
Đăng Khoa nén cười và tỉnh bơ trêu cô.
- Sao vậy? Em phải có trách nhiệm với con trai của Hứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dinh-menh-cua-anh/2652277/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.