Trời đã tờ mờ sáng.
Tường Vy bỗng cảm thấy thao thức và tỉnh dậy, nhưng vẫn còn cảm giác mơ màng. Cô bất giác sờ lên đôi môi hồi tưởng lại. Lúc nãy hình như có mơ thấy Đăng Khoa trao cho mình một nụ hôn nhẹ nhàng, khiến cô cảm thấy rất bình yên và dễ chịu. Mày không nên như thế nữa, Tường Vy.
Cô thở dài và cố xua đi suy nghĩ đó, rồi ngồi dậy đi sang giường An Nhiên. Cô nắm lấy bàn tay bé nhỏ và hôn thật sâu. Con có thể nào tỉnh lại được không, mẹ sẽ cho con ăn thật nhiều kẹo, mẹ hứa với chú rồi. Cũng sẽ không phạt con nhiều nữa, mẹ hối hận rồi. Từ giờ con muốn gì mẹ cũng sẽ nuông chiều. Mẹ sẽ yêu con thay luôn phần của chú. Chỉ cần con hãy tỉnh dậy đi. Con muốn gì mẹ cũng làm cho con bằng được. Xin con đó, An Nhiên.
Cô đau khổ nhắm nghiền mắt, cứ nắm chặt bàn tay bé bỏng, yếu ớt và cầu xin. Và dường như cô bé đọc được suy nghĩ của mẹ, các ngón tay bé nhỏ khẽ bấu chặt bàn tay cô lại. Ngay lập tức, Tường Vy cũng cảm nhận được, cô liền bật dậy kiểm tra. Đôi mi nhỏ cũng đang hấp háy và cuối cùng cô bé cũng mở mắt ra.
Cảm xúc Tường Vy như vỡ oà, cô cười hạnh phúc ôm lấy gương mặt thiên thần mà nước mắt cứ tuôn rơi. Chợt nhớ ra phải gọi bác sĩ, cô liền lau vội hai hàng nước mắt và chạy ra ngoài thông báo với bác Lâm. Ông đang ngủ lơ mơ cũng phải bừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dinh-menh-cua-anh/2652242/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.