"Tiểu Bảo con nói gì chứ? Cuộc đời mẹ chỉ có con không thương con thì mẹ thương ai nữa đây... Tiểu Bảo bỏ qua chuyện này đi tắm rửa rồi vào ăn đi!!"
Hoàng Ngọc Niệm đứng dậy cô không muốn khóc trước mặt Tiểu Bảo đi nhanh vào phòng đóng cửa lại, cô tựa vào cửa trượt từ từ xuống không thể kìm được nữa mà khóc lớn.
Sau khi mua căn nhà Dương Thế Minh chuẩn bị để qua nhà cô, gõ cửa nhưng không ai mở cửa khoảng một lúc sau thì cửa bật mở.
Nhưng nhìn qua chẵng thấy ai, nghe tiếng nói nhỏ bé.
"Chú tìm ai? " Tiểu Bảo mở cửa nhìn người đàn ông trước mặt cảm giác rất gần gũi.
"Chú mới chuyển đến đây, qua để chào hỏi" Hắn bước tới nhìn Tiểu Bảo đúng là rất giống hắn lúc nhỏ.
"Cháu tên là gì?"
"Cháu tên Tiểu Bảo"
"Tiểu Bảo à.. Cháu thật giống chú lúc nhỏ"
"Chú ơi.... cháu tự dưng.... cảm thấy chú rất gần gũi với mình dù gì chú cũng là hàng xóm mới vào nhà uống chút nước nha" Tiểu Bảo bước đến gần hắn nắm lấy tay dẫn vào nhà.
"Tiểu Bảo à... ai ngoài đó đấy?" Cô nghe tiếng nói chuyện thì đi ra.
"Mẹ ơi... là chú hàng xóm mới chuyển nhà tới" Tiểu Bảo chạy đến vào lòng cô.
"Là ai... nào"
Hoàng Ngọc Niệm bước ra cô đứng hình nhìn người trước mặt bằng xương bằng thịt không còn trong giấc mơ nữa, là hắn... Dương Thế Minh....
Một giọt nước mắt cô rơi xuống cô muốn chạy đi nhưng.... chân cô không thể nhất nổi nữa.
"Là...anh đây" hắn cười một nụ cười dịu dàng không còn lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dieu-tuyet-voi-nhat-cua-anh/1266264/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.