Dương Thế Minh thấy vậy nên đành bảo cô lên trò chuyện an ủi Tô Nhan, đưa Tô Nhan đi chơi lên phòng chỉ nghe tiếng khóc của Tô Nhan.
"Chị vào đây làm gì? Muốn xem tôi khóc rồi chế giễu tôi sao?"
"Không đâu Tô Nhan, chị muốn đưa em ra ngoài dạo chơi cho thoải mái em muốn đi không?"
"Đừng giả tạo trước mặt tôi, chị ra ngoài đi"
"Vậy đợi khi nào em bình tĩnh lại rồi sẽ đưa em đi ăn và đi chơi nhé, vì em mới về nên phải ra ngoài tham quan chứ đúng không?"
Thấy Tô Nhan chỉ khẽ gật đầu cô đóng cửa lại sau đó đi ra ngoài, Dương Thế Minh thấy cô từ trên phòng xuống nhưng không có Tô Nhan đi cùng" chắc con bé này lại trốn tránh rồi".
Cô và hắn bước vào bếp nấu bữa tối, Tô Nhan từ trên phòng đi xuống nhìn từ xa cô như người vô hình trong mắt họ," rốt cuộc có điểm nào không bằng cô ta?" Tô Nhan thầm nghĩ nắm chặc tay.
"Chị... lát mình đi chơi nhé" Tô Nhan bước đến ngồi xuống ghế.
"Tô Nhan em chịu đi cùng chị sao? Vậy lát ta cùng đi nhé?"
"Ừm, em.. đói"
Hoàng Ngọc Niệm thấy vậy bưng thức ăn đến trước mặt Tô Nhan" rất thơm ngon, có khi nào anh ấy thích người đảm đang không?" Tô Nhan thầm nghĩ.
"Ngon quá, chị có thể dạy em nấu không?"
"Được chứ, Tô Nhan thích nấu ăn sao?"
"Ừm"
Dương Thế Minh thấy vậy mĩm cười có lẽ Tô Nhan đã trưởng thành rồi con bé biết suy nghĩ rồi, như vậy thật quá tốt rồi.
Cả ba người cùng nhau thưởng thức sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dieu-tuyet-voi-nhat-cua-anh/1266243/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.