Sáng hôm sau Hoàng Ngọc Niệm dậy khá sớm,đáng lẽ ra giờ này cô phải nằm trên chiếc giường êm ấm của cô mới đúng, nhưng mà bây giờ mới có 5h30 mà cô đã dậy rồi.
Sờ thử trán của hắn thấy cũng đã bớt nóng chỉ còn hơi ấm ấm thôi, nhẹ xoa đầu hắn sau đó rời khỏi giường vệ sinh cá nhân.
Sau đó lấy điện thoại gọi thử cho Lỵ An xem tình hình mẹ cậu ấy thế nào rồi.
"Reeng...reeng...."
"Alo" tiếng Lỵ An vang lên bên đầu dây bên kia.
"Lỵ An mẹ cậu sao rồi? Phẫu thuật thế nào ổn không vậy?"
"Niệm Niệm à.... mẹ..."
"Mẹ cậu thế nào? Mau nói đi!!!" Ở bên đây cô nghe Lỵ An nói như vậy giật cả mình bắt đầu hoảng mẹ Lỵ An liệu có bị làm sao không, nếu có thì là lỗi của cô đã không ở đó giúp mọi người.
"Mẹ tớ.... đã.... KHỎE RỒI HAHAHHA"
"Cái con nhỏ này, làm tớ đau tim muốn chết mà nè xin cho tớ đi trễ hôm nay nhé!!"
"Sao vậy? Mà cậu đã khỏe chưa?"
"A... tớ còn hơi mệt nên lát nữa sẽ đi"
"Ok... mà nghỉ ngơi khỏe hẵn đi nhé, thôi tớ đi lo cho mẹ đây bye"
Hoàng Ngọc Niệm lắc đầu lỡ nói dối Lỵ An rồi biết làm sao giờ, rõ ràng là lo cho hắn chứ có bệnh hoạn gì đâu, nếu nói lo cho hắn sẽ bị Lỵ An trêu trọc nữa mất thôi đành im lặng vậy.
[.....]
"Hôm nay anh ấy chắc vẫn còn mệt, chắc sẽ không nấu gì được đâu nhỉ?"
"Hay là.... tranh thủ mình thử nấu xem sao... dù gì mình cũng rất thích nấu ăn nhưng từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dieu-tuyet-voi-nhat-cua-anh/1266221/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.