Khi Hoàng Ngọc Niệm và Dương Thế Minh đi xuống thì lại nghe tiếng của hai người kia cãi nhau, Hoàng Ngọc Niệm chỉ biết lắc đầu đúng là thương nhau lắm cắn nhau đau mà.
"Tụi con ra thành phố chơi nhé mẹ"
"Ừ, đi đi ra đấy vui hơn ở đây mà khi nào các con về Đài Bắc thế?"
"Sáng mai tụi con lên đường sớm, tại vì mốt là tụi con lại phải đi làm nữa rồi, tranh thủ về sớm cho mấy người này nghỉ ngơi để hôm sau đi làm"
"Ừ, tuy mấy đứa về chỉ có hai ngày thôi nhưng cũng đủ vui rồi, rảnh nhớ về thăm ta đấy!!!"
"Dạ, con tranh thủ lắm mới xin được hai ngày nghỉ để về thăm mẹ đấy"
"Ừ, mấy đứa đi chơi vui vẻ"
Sau đó cả bốn người cùng lên xe ra thành phố, ngồi trên xe cô mới để ý nãy đến giờ vẫn chưa hỏi thăm Lỵ An.
"Cậu hết đau chưa Lỵ An?"
"Hết rồi, chạy nhảy được rồi đây này" Lỵ An giở chân lên đưa gần đến cô.
"Nè bỏ cái chân của cậu xuống đi, cậu trả lời đươc rồi cần gì mà phải đưa vào gần mặt tớ vậy".
"A.. haha... xin lỗi nhé!!!"
"Mà nè, hôm nay bộ có lễ hội gì hay sao mà đông người vậy" Trần Anh nhìn ra ngoài cửa xe thấy khá đông người chen lấn dẫn tới kẹt xe.
"Không phải đâu ở đây ngày nào cũng nhộn nhịp thế này mà, dù gì thì đây cũng là thành phố mà như ở Đài Bắc thôi không biết gì hết" Lỵ An lên giọng.
"Em.... lại thích chọc anh vậy sao?".
"Thì sao?"
"Nên nhớ hôm qua ai ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dieu-tuyet-voi-nhat-cua-anh/1266213/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.