“ Có ngon không? ” Chu Minh Lãng thấy Mộc Miên ăn rất nhiệt tình.
“Ừm ngon"
Phải nói Chu Minh Lãng rất biết nắm bắt tình thế, cứ đưa đồ ăn đến là Mộc Miên sẽ không từ chối.
“ Vậy thì chúng ta có thể nói chuyện chút được không? ” Chu Minh Lãng căng thẳng nhìn thẳng về phía Mộc Miên.
Anh sợ cô sẽ không cho mình cơ hội.
“ Chẳng phải nãy giờ vẫn đang nói à” do đang tập trung ăn nên Mộc Miên không hiểu được hết ý của anh.
“ Chuyện lúc trước, anh sẽ giải thích có được không? ” hiểu lầm này đã quá lâu rồi.
Mộc Miên nghe đến lúc trước thì cũng trở nên căng thẳng, cô liền buông nữa xuống lấy giấy lau miệng.
“ Chuyện đó thì không cần đâu, đã qua thì cứ cho qua luôn đi ” Mộc Miên định cầm lấy túi xách rời đi ngay.
Những chuyện cũ đó với Mộc Miên luôn là cái gai trong tim mình, cô không muốn đối mặt với chúng lần nào nữa.
“ Cám ơn anh Chu bữa ăn ngày hôm nay, tôi xin phép ” sau đó liền đứng dậy quay lưng đi.
Cũng may là Chu Minh Lãng nhanh nhẹn nắm tay cô giữ lại.
“ Xin em nghe anh giải thích có được không? ” anh trực tiếp từ đằng sau ôm cô vào lòng.
Mộc Miên lần này cũng không vùng vẫy mà cô từ từ định thần lại bắt đầu suy nghĩ xem có nên nghe anh nói hay không, cô cũng cảm nhận được cơ thể của anh đang run lên bần bật giống như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dieu-bat-ngo/3646180/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.