Đúng 7h sáng Mộc Miên liền lờ mờ tỉnh dậy, do từ lúc tiếp quản công ty đến nay Mộc Miên đã quen thức dậy đúng giờ mà không cần phải đặt báo thức.
Mộc Miên thức dậy liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, cả cơ thể cũng nặng trịu không cách nào gượng dậy được.
Nhưng mà Mộc Miên cảm thấy không đúng lắm, dường như có cái gì đó đang kéo cô lại.
Nhìn qua bên cạnh thì thấy gương mặt được phóng đại quá cỡ của Chu Minh Lãng, liền giật mình nhém xíu thì cô đã hét lên thật lớn rồi.
Mộc Miên suy nghĩ một hồi liền nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm ngang eo của mình ra, nhưng không cách nào xê dịch được nó.
“ Ngủ một lát nữa đi"
Chu Minh Lãng biết cô đã thức từ lâu rồi nhưng chỉ nằm im xem cô gái nhỏ định làm gì.
“ Nếu anh dậy rồi thì buông tôi ra
“ Tôi phải đi làm”
Mộc Miên tránh né thế là cô bị ngã xuống sàn.
“ Ây daa ” cả người cô trực tiếp nằm chèm bịp xuống sàn.
* Em có sao không!”
Chu Minh Lãng liền đứng dậy bế cô ngồi lại trên giường.
“ Có đau ở đâu không hả? ” anh kiểm tra từng chỗ trên người Mộc Miên rồi mới yên tâm.
“ Anh làm gì vậy hả? Không biết nam nữ thụ thụ bất thân hay sao!"
Cô đánh vài cái lên người anh còn nhóm xíu cắn cái tay mà đang sờ mó cô.
Cũng không phải là chưa từng sờ qua”
“ Anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dieu-bat-ngo/3623753/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.