Chiếc xe lăn bánh trên đoạn đường dài chạy khắp thành phố Anh, rồi lại dừng lại trước con đường tên là Đường Parkland.
Đường Parkland chạy dọc theo tuyến đường của một đường ray xe lửa cũ dẫn từ Công viên Finsbury đến Cung điện Alexandra, ngập tràn hoa và động vật hoang dã.
“ Sao anh biết được chỗ này thế? ’’ Mộc Miên hào hứng.
Không có gì lãng mạn hơn khi được đi dạo cùng người mình yêu với cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp và yên bình như thế này.
“ Tôi từng đến đây một lần khi còn du học ’’
Chu Minh Lãng cùng Mộc Miên sánh đôi cùng nhau, tản bộ ngắm phong cảnh.
Hiện tại cũng đã là cuối thu, nên cây cối có phần hoang dại nhưng cũng đủ làm người ta nao nức với vẻ đẹp thơ mộng vốn có của nó.
Trải dài đường đi là những chiếc lá vàng rụng xuống gần như phủ kín mặt đường, giống như ai đó đã dùng sơn để vẽ nên một bước tranh đẹp đẽ dưới chân của những người đến đây.
Phải nói cảnh đẹp mà có người đi dạo cùng thì càng gấp đôi sự đẹp đẽ ấy.
Chợt Mộc Miên quay qua hỏi Chu Minh Lãng một thứ, mà cô đã thắc mắc từ lâu.
“ Anh... có người mình thích chưa? ’’
Dường như ngay lúc này cô lại được tiếp thêm sức mạnh, có nhiều dũng khí hơn.
“ Tại sao lại hỏi vậy? ’’
Chu Minh Lãng nghĩ chắc cô phải biết rồi chứ, thường ngày anh chỉ có công việc và công việc thôi.
Chưa từng nghĩ đến chuyện yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dieu-bat-ngo/3623737/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.