Chu Minh Lãng tiến lại gần cho cô ta đang đứng, ánh mắt như thể sắp giết người đến nơi.
“ Chu tổng, tôi... tôi không cố ý ’’
Lúc này cô ta mới bắt đầu sợ hãi thì chắc đã muộn rồi.
“ Cô dám động đến người của tôi! ’’
Chu Minh Lãng gằn giọng, thể hiện sự tức giận.
Thư ký của anh mà cũng có người dám ức hiếp.
“ Tôi không có cố ý, xin anh hãy tha cho tôi lần này ’’
Cô ta cầu xin, chỉ sợ nếu đắc tội với Chu Minh Lãng thì đừng nói cô ta ngay cả gia đình cô ta chắc cũng không yên ổn mà sống ở nơi này nữa đâu.
“ Tránh ra ’’ anh né tránh cái đụng chạm của cô ta.
“ Chu tổng, cầu xin anh, tôi cầu xin anh mà ’’ một màn nước mắt giãy dụa.
“ Việc cô làm ngày hôm nay, sẽ trực tiếp quyết định vận mệnh của Lê gia nhà cô ’’
Nói xong Chu Minh Lãng nắm tay dẫn Mộc Miên rời khỏi bữa tiệc.
Trong lúc đợi tài xế lái xe đến, sợ cô lạnh nên cởi áo vest của mình khoác lên cho cô.
“ Tôi xin lỗi, gây rắc rối cho anh nữa rồi ’’ Mộc Miên nói nhỏ
“ Không cần để tâm, tôi sẽ không để nhân viên của mình bị người khác coi thường ’’
Lời biện minh cho hành động tối nay của Chu Minh Lãng.
“ Nhân viên? ’’ vậy nếu đổi lại là người khác anh cũng sẽ như vậy sao.
Những điều này Mộc Miên chỉ nghĩ trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dieu-bat-ngo/3623731/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.