“Cốc... cốc…cốc…”
-Ai vậy? – Gia Vũ nhanh chóng
đóng chiếc laptop lại, chỉnh lại bộ đồ nặng trịch, rảo bước lại phía chiếc cửa
lớn, đôi tay to có phần thô kệch đưa lên nắm đấm cửa
…………………..
-Là Dương Kha đây, em có thể
mở cửa nhanh nhanh một chút được không? – Dương Kha cau có lên tiếng
“Xoạch…cạch…”
-Từ bao giờ anh lại biết phải
gõ cửa rồi mới được vào phòng người khác vậy? – Dương Khanh mở cửa mới người
anh trai đã lâu không gặp cùng… 4 con người đang nhìn chằm chằm mình vào phòng,
sau đó liền nhanh tay khóa trái cửa lại.
-Haha…cậu ta là đã mở cửa rồi
nhưng ai dè cửa khóa chứ … . – Jack vừa cười khúc khích vừa chiếu ánh mắt vào
chàng trai tên Dương Kha đang chễm trệ ngồi trên chiếc giường lớn một cách thản
nhiên như đây là phòng cậu vậy.
-Mọi người cũng ngồi đi. –
Vừa bước lại phía bộ sô pha ở góc phòng, Dương Khanh vừa nói – Vậy… mọi người
có việc gì lại đến tìm tôi?
-Cũng không có gì, chỉ là tới
nhờ em giúp chúng tôi trốn ra ngoài thôi. – Alex cũng bị cả bọn kéo đi theo mà
thực ra là anh hoàn toàn muốn ra ngoài, ở đây quả thật quá ngột ngạt rồi,
trường học vốn là không cùng anh đội chung một bầu trời
-Trốn ra ngoài? Các anh có biết, an ninh trường Thiên Hà này nghiêm ngặt đến thế nào không mà lại nghĩ tới việc đó? Còn chưa kể, nếu bị bắt thì hậu quả phải gánh chịu cũng không phải việc mà một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dac-biet/1988568/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.