Vỗ vỗ vào bờ vai nhỏ nhắn của Tiểu Đồng, Song Nghi đưa ra trước mặt cô cuốn sổ cùng dòng chữ của mình: “Cậu gọi tôi ra đây có gì không?”. Nhìn cái nhếch môi của cô gái Hải Đồng mới đến nhưng là vô cùng đáng yêu thường ngày mà nó có chút khó hiểu, lại lần nữa đưa ánh mắt nhìn cây cối um tùm xung quanh của khuôn viên phía sau khu vực cấp 3 trường liên cấp Thiên Hà, cây xanh ở mọi nơi, như thể tại nơi này, ngoài 2 người chúng nó ra thì hoàn toàn không còn thứ gì khác.
-Cô dừng cái trò đùa nhám chán của mình lại đi, không nói được à? Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao? – Vừa hét lên, Tiểu Đồng vừa giận dữ mà nắm lấy mái tóc vốn đã rối mù của nó. – Nói gì đi chứ. Hãy nói chuyện như cách mà cô làm để quyến rũ Alex, nói đi… Tôi bảo cô nói chuyện đi. – Lần nữa hét vào mặt Song Nghi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bị kéo giật lên, cặp kính rơi xuống đất vỡ tan, nó trừng mắt nhìn bộ dạng hoảng sợ trong chốc lát rồi lại cười như điên dại của cô gái trước mặt. – Haha, vết sẹo này là sao đây? Tại sao cái khuôn mặt biến dạng này của cô có thể quyến rũ được Alex chứ, tại sao? Tôi sẽ khiến cái bản mặt trơ trẽn này của cô càng thêm xấu xí hơn nữa, để không ai thèm đếm xỉa tới cô, haha, tôi sẽ tặng thêm cho cô vài vết sẹo nữa, không, phải là thật nhiều vết sẹo nữa, để cho cái khuôn mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dac-biet/1988542/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.