Một tuần sau, ngày hội đầu tiên... Giữa một mảng sân ồn ào náo nhiệtcủa trường Thiên Hà, anh chỉ lặng yên đứng phía sau nhìn về tầm lưng nhỏ bé của nó, Kevil chợt nhếch môi tự giễu, anh vốn dĩ chưa từng là anhtrai nó, kể cả là trách nhiệm hay thân phận, anh với nó chỉ là ngườidưng thôi, phải không? Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng mặc cho bênngoài bầu trời vẫn trong xanh, gió vẫn thổi và con người vẫn không ngừng bị thời gian kéo trôi đi trong vô thức. 
Nó quay người lại, nhìn cô gái phía sau Kevil lại xem anh như không khí, hoàn toàn vô hình, hoàn toàn trong suốt: 
-Trịnh Mỹ à không, phải gọi là Tuyết Hương mới đúng?!-Nhếch môi cườilạnh, nó lại một lần nữa đem ánh mắt thả ra ngoài phía cửa sổ như thểmuốn trốn tránh một thứ gì đó. - Cô thấy thế nào, dày vò tôi từng đóthời gian hẳn là cô phải thỏa mãn rồi, đúng không? Nếu cô nói không, tôi thực sự cũng chẳng còn gì để nói nữa, chỉ là, tôi ngỡ tưởng chính mình hiểu rõ toàn bộ mọi chuyện lại thực ra là người ngây thơ nhất, ngu ngốc nhất, để mặc cô ném qua ném lại trong trò chơi của mình. Quả nhiên làrất nực cười, Tuyết Hương ạ! 
-Cũng chẳng thể trách tôiđược, là do cô quá mức tin người, giữa một người từ khi sinh ra đã đượcbảo bọc trong nhung lụa như cô với người từ nhỏ đã chìm trong thù hận,chìm trong bóng tối như tôi, vốn dĩ không thể có cái gì gọi là tình bạncả, đúng như cô nói, cô chính là quá ngây thơ, ngây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-dac-biet/1988491/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.