Cậu chạy ra khỏi được bữa tiệc nhưng chưa đầy 2 phút sau thì có một nhóm người mặc quần áo vets đen lại bao vây quanh cậu với vẻ mặt nghiêm nghị, cậu hoảng loạn định hỏi thì cậu bất ngờ bị bắt đi.
...----------------...
Trong một căn phòng tối tâm, rộng lớn (nó lớn bằng nhà trọ mà cậu ở khi làm ở quán cà phê) lấy màu đen là màu chính và còn trang trí một số bức tranh nổi tiếng của các nước mà nổi bật lên sự tôn nghiêm và huyền bí. Một lát sau có tiếng bước chân bước vào và tiến về phía cậu, theo phản xạ của mình thì cậu nhanh chóng lùi về phía sau, thì có một giọng nói cất lên:
" Sao lâu ngày không gặp cậu đã quên tôi rồi à?" tiến sát vào tai cậu nói với giọng ma mị pha chút chiêu trò.
"……!" Đèn bỗng sáng lên và cậu thấy được gương mặt của người đang nói chuyện với mình, làm cậu giật bắn người, khi thấy phản ứng của cậu đã làm hắn thích thú và nở một nụ cười gian xảo nhìn cậu.
Khi cậu thấy nụ cười của hắn làm cậu nỗi da gà " Anh... vẫ.. n nhớ tôi... à? " cậu hỏi lại hắn với giọng ấp úng.
Hắn cũng không vòng vo với cậu mà nói thẳng với giọng mang một chút bực bội và cợt nhả cậu " Làm sao tôi có thể quên được cái người đã gây ra một ân tượng khó làm tôi quên được chứ~".
Cậu không biết làm gì trước tình huống này, cậu chỉ đang nghĩ coi có cách nào thoát khỏi cái con người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-cua-toi-dung-hong-chay/2692088/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.