Sáng hôm sau ; Những tia nắng chiếu vào Kiều Hân làm cô thức giấc, cô ngồi dựa mình vào giường thấy đầu nhức đầu, mình thì ê ẩng và đau, cô nhìn xung quanh thì thấy mình đang ở trong phòng của Đan Quỳnh, thấy mình vẫn còn mặc quần áo mà không thấy Đan Quỳnh đâu, cô bước xuống đi lại xung quanh phòng của Đan Quỳnh, phòng của Đan Quỳnh rất tom tắt, sạch sẽ, cách đầy trí rất đẹp ; Một lát sau, Đan Quỳnh bưng tô cháo vào cho cô :
" Bạch tổng, tôi có nấu cháo cho cô nè "
" Ừm. Mà bữa hôm qua tôi có làm gì cô không? "
"..... Dạ.... bữa hôm qua cô không làm gì tôi hết..."
" Mà Bạch tổng ăn cháo đi, không thôi nó nguội sẽ mất ngon"
" Thật sự là tôi không làm gì cô thiệt chứ?"
" Vâng"
Cô cầm tô cháo lên ăn, còn Đan Quỳnh thì nhìn cô ăn, lát sau cô ăn xong:
" Bạch tổng đưa tôi dẹp cho"
" À mà phan... cô không cần suốt ngày cứ gọi tôi là Bạch tổng này, Bạch tổng nọ, cô cứ gọi tôi là Kiều Hân là được rồi."
" Nhưng mà cô là tổng giám đốc của tôi mà, nếu gọi như vậy thì...."
" Không sao đâu, cô đừng lo, nếu ở trên công ty thì cô gọi tôi là Bạch tổng còn ở những nơi khác cô cứ gọi tôi là Kiều Hân là được rồi. "
" Dạ vậy tôi xuống dọn dẹp đây "
" Uhm "
" Mà Bạch... à không mà Kiều Hân đi thay đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-cua-toi-dung-hong-chay/2692060/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.