Hàn Nhật Thiên tiến tới bóp lấy cổ Minh Nguyệt:
“ Cô nghe cho rõ đây! cô là công cụ thoả mãn của tôi, đừng có mà đi quá giới hạn ”
“ T..thả....r..raaa”
Nước mắt cô cứ thế mà rơi xuống
“ Hức....k..khụ...k..hụ ”
Hàn Nhật Thiên hất tay ra làm cho cô bị ngã đập đầu vào tường cũng chả thèm quan tâm đến cô có bị làm sao hay không, hắn xoay người vào nhà
“ Nếu đã như vậy thì chúng ta thì ly hôn đi ”
Câu nói của cô làm cho hắn đang đi bỗng dưng quay lại lạnh lùng nói
“ Cô vừa nói cái gì?”
“ Tôi nói chúng ta ly hôn đi”
“ Ha! ly hôn? không bao giờ, cô là cái thá gì mà dám ra lệnh cho tôi nếu ly hôn thì tôi mới có cái quyền đó”
“ T..ại sao? t..tại s..sao chứ? anh hành hạ tôi như vậy chưa đủ sao?”
“ Tại sao à? .....tại vì tôi chưa chơi chán cô nếu chơi chán rồi ly hôn cũng không muộn”
Hắn nói xong liền bỏ lên phòng
“ Ha! anh ta xem mình như một món đồ chơi sao?”
Cô đứng dậy lên phòng vết thương trên đầu đang chảy máu nhưng Minh Nguyệt lại không thấy đau mà nơi đau nhất đó là trái tim của cô chua chát vô cùng
Minh Nguyệt tự nhốt mình trong phòng mà khóc lóc người ta nói "khi buồn uống rượu mới quên đi nỗi buồn" thế là cô đi lấy rượu khổ cái phòng cô không có rượu Minh Nguyệt loay hoay nước mắt nước mũi tèm lem tìm kiếm thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-cua-rieng-toi/2955223/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.