Anh không sao cả chỉ là có chút nhớ em.
Dứt lời hắn lao đầu vào hõm cổ của cô nằm yên ở đó hít lấy mùi hương của Thẩm Minh Nguyệt vẫn là mùi hương đó không lẫn vào đâu được mùi hương nhẹ nhàng đó khiến hắn có cảm giác dễ chịu
Thấy cô im lặng hắn ngoảnh mặt lên nhìn cô bốn mắt nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy nó khiến mặt của cô có chút ửng hồng trông rất dễ thương.
- Em có nhớ anh không?
Thực ra trong suốt một tháng qua khi hắn đi công tác cô cũng rất nhớ hắn đầu thì nghĩ một đường miệng thì làm một nẻo:
- Không!
- Hửm? thật sao?
- .....
Thẩm Minh Nguyệt không trả lời dường như lời nói dối của cô không qua mắt được hắn liền quay đi chỗ khác tránh né ánh mắt dò xét đó của hắn.
Không hài lòng với câu trả lời của cô hắn lấy tay xoay đầu cô lại về phía mình nhẹ nhàng hôn lên môi cô.Mới đầu hắn hôn rất nhẹ nhàng tình cảm nhưng rồi cũng không kìm chế được hắn dùng chiếc lưỡi không xương của mình vào trong khoang miệng cô khuấy đảo liên tục lấy hết sạch dư vị ngọt ngào đó.
- Ưm...
Được nước làm tới bàn tay vì thế không yên vị mà nhẹ nhàng di chuyển đến cặp đùi thon gọn của cô mà vuốt ve ,bàn tay hư hỏng đó dần dần đi vào trong váy của cô . Đang lúc hắn định chạm vào cô bé của cô thì Thẩm Minh Nguyệt giật mình mà đẩy tay của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-cua-rieng-toi/2952471/chuong-47.html