Một tháng sau cũng sắp đến ngày Hàn Nhật Thiên và Thẩm Minh Nguyệt đứng trên lễ đường một lần nữa trái ngược với lần trước là ép buộc bởi gia đình thì lần này là cả hai cùng tự nguyện.
Hôm nay Thẩm Minh Nguyệt thức dậy muộn dạo gần đây cô cảm thấy cơ thể mình mệt mỏi không muốn làm việc gì hết đến nỗi thức dậy vệ sinh cá nhân mà cô cũng không muốn dậy , cả ngày chỉ thích ngủ ngủ triền miên ngay cả cô cũng không biết mình trở nên lười từ lúc nào. Hàn Nhật Thiên nhìn biểu hiện của cô mặc dù không am hiểu về lĩnh vực này lắm nhưng nhìn cô hắn nghi cô có em bé.
Bước xuống lầu cô nằm bệt lên sô pha cơ thể đầy mệt mỏi chẳng có chút sức lực nào đưa tay xoa nhẹ bụng cô vẫn chưa ăn sáng nên bây giờ rất đói. Hàn Nhật Thiên ngồi xuống cạnh cô cất giọng hỏi:
- Em sao vậy?
- Em đói.
Quay sang nhìn Hàn Nhật Thiên ánh mắt long lanh chớp liên tục của cô khiến hắn bật cười
- Được rồi em vào nhà bếp đi anh có nói quản gia nấu món em thích mà Em đó anh cũng khâm phục khả năng ngủ nướng của em ngủ đến tận bây giờ chi giờ kêu đói.
- Tại em mắt ngủ chứ bộ! Mà anh có nấu món em thích hả? Anh nhờ quản gia đừng có nấu cá không hiểu dạo gần đây em hơi khó chịu với cá.
- Em bệnh sao ?
- Không có mấy món khác em ăn được chỉ hơi khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-cua-rieng-toi/2952449/chuong-56.html