Nó bước vào phòng vip thì thấy mẹ nó đang nằm trên giường, Nó vội lao vào.
" Me ơi, Mẹ ơi con biết là mẹ k bỏ con một mình mà " Ánh mắt có chút vui vẻ nhưng không đc bao lâu lại trở về với dáng vẻ u buồn.
" Mẹ à... Đừng đùa với con nữa... Dậy đi chúng ta về nhà nha mẹ... " Đôi mắt tím của nó lại tạo thêm một lớp nước mỏng...
" Mẹ dậy đi chúng ta về con sẽ tập nấu cho mẹ nhiều món ngon... Chẳng phải mẹ muốn con nấu cho mẹ ăn lắm sao... Mẹ cứ ngủ như vậy sao thấy con nấu cho mẹ được hả mẹ..." Giọng nó run run
Bà Bạch đứng sau thấy cảnh tượng này cũng k cầm được nước mắt nên úp mặt vào vai ông Bạch.
" Mẹ ơi.. mẹ ơi..." Miệng nó lẩm bẩm nước mắt lại chảy xuống. Vì kiệt sức nó ngất đi trong vô thức...
Sau khi tỉnh dậy
Lúc nó tỉnh dậy thì nó thấy nó đang nằm trong căn phòng toàn màu hồng, nó ước tất cả chỉ là một giấc mơ. Nó ngồi dậy nghĩ về mẹ nó cũng k còn khóc vì nó đã khóc cạn nước mắt. Trong lòng đột nhiên cảm thấy như mình mất đi một thứ rất quan trọng. Tim nó thắt lại.
" Cháu tỉnh rồi hả Dii Dii " Bà Bạch từ cửa bước vào cầm trên tay một tô cháo nóng thơm.
" Bà là... Tại sao tôi lại ở đây " nó ngơ ngác nhìn xung quanh
" Trước khii mẹ cháu... đã nhờ nhà ta chăm sóc cháu, Sau này gọi ta là dì được rồi, nhà ta còn có đứa con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-cua-anh-vi-do-la-dinh-menh/8727/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.