Được vài tuần nó xuất viện. Cả đám vẫn bồi bổ cho nó. Còn nó thì... 1 con nhỏ thích ăn nhưng gần đây nhìn đồ ăn của cả đám tấp vào cũng sợ mà bỏ chạy.
Sáng hôm nay nó bắt đầu đi học lại.
Tại nhà hắn. Hắn bước tới phòng nó.
" Này dậy đi " hắn nói
...
... Khôg một tiếng động.
Hắn bắt đầu thiếu nhẫn nại đành đạp cửa đi vào.
Nó nằm ngủ trên giường như một chú mèo nhỏ mái tóc vàng xõa hai tay dụi dụi vào mắt.
" hơ hơ... chuyện gì vậy" nó mắt nhắm mắt mở nhìn hắn
hắn thấy bộ dạng của nó trông thật đáng yêu mà muốn phì cười. Xua đi hết cơn khó chịu mà nảy h nó bắt hắn đứng đợi ngoài cửa.
" Em không định dậy đi học? " Hắn đưa xát mặt vào nó nói.
lúc này nó mới chợt nhận ra người trước mặt mình là tên Bạch Vương Thần Biến Thái.
" Aaaaaaaa..... Sao sao anh lại ở đây" nó quơ quơ tay.
" Đây là nhà tôi? " Hắn nói
" Ừ ha đúng r " Nó gãi gãi đầu như nhớ ra 1 gì đó.
" Á hôm nay phải đi học trễ giờ mất thôi " Nó nhận thức ra đâm đầu chạy thẳng vào tolet.
Hắn vẫn đứng đó vẫn ngắm nhìn hành động trẻ con của nó. rồi chợt mỉm cười. Hắn bị ngốc sao? điên thật sao hắn lại thích nó chứ. Không phải vì nó giống cô ấy mà là nó đang dần thay đổi hắn.... Hắn không muốn lại tiếp tục làm tổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-cua-anh-vi-do-la-dinh-menh/2212120/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.