Editor: Tiểu Lăng
Beta: Nana Trang
Lần đầu tiên Tây Mễ có cảm giác như vậy, muốn hít thở cũng khó khăn, trong lỗ tai toàn là tiếng tim đập.
Cổ nóng lên, cô không biết là do lửa gây ra, hay là khẫn trương dẫn đến máu huyết sôi trào. Trong tình huống cô hoàn toàn không bị tư duy khống chế nhận lấy chén canh, uống nguyên một ngụm, suýt nữa bỏng rụng lưỡi.
Còn bỗng bị sặc nữa, khoang mũi, lồng ngực nóng cả lên, khiến cô ho sù sụ một lúc.
Ứng Khúc Hòa nhìn cô, vươn tay vỗ vỗ lưng cô: “Biết nấu canh mà không biết uống canh sao?” Trong giọng nói có mang theo vài phần trách cứ, nhưng động tác lại rất dịu dàng.
Tây Mễ cúi đầu bưng chén, gương mặt nhỏ đỏ rực suýt chút nữa vùi vào trong chén canh.
Uống canh xong thì đi dọc theo đường rừng ra ngoài. Lúc trở ra, đường núi không phải là đường bọn họ vừa mới đi vào, đây là một đường nhỏ đầy hố bùn, giẫm một phát vào thụt hết cả chân xuống.
Hai người gian nan lặn lội đi xuống.
Bùn đất dày nặng trên chân đã khiến Tây Mễ mất đi cảm giác nặng nhẹ, không hề biết giày bên trái đã rơi ra từ lúc nào. Đến lúc cô phát hiện giày mình bị mất, quay lại nhìn thì chẳng còn gì ngoài một con đường đầy những hố bùn lầy cả.
Ứng Khúc Hòa phát hiện tốc độ của Tây Mễ chậm đi, xoay người lại hỏi cô: “Sao vậy?”
Ngón chân bị kẹt trong bùn của Tây Mễ cuộn lại, cô lắc đầu: “Không… không có việc gì.”
“Mệt rồi à?” Ứng Khúc Hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-cong-thuc-mi-vi-tinh-yeu-cua-anh/23464/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.