Chương trước
Chương sau
Editor: Tiểu Lăng

Beta: Nana Trang

Cookie hoa hồng ra lò, do nhiệt độ được khống chế chuẩn xác, vân bánh rất rõ ràng, gần như không bị vỡ chút nào. Trong cookie để ít vụn hoa hồng khô, Tây Mễ cắn nhẹ một miếng, xốp giòn ngọt dịu, giữa răng lưỡi phảng phất có hương hoa hồng đang khuấy động.

Trước khi ăn bánh mì nhẫn, Tây Mễ vô cùng lưu luyến chụp một kiểu, ngay sau đó bổ sung thêm cả ảnh cookie hoa hồng, đăng lên blog một lượt, “Được cầu hôn. Bánh mì bọc nhẫn kim cương và cookie hoa hồng, rất vui. [nâng mặt]”

Ứng Khúc Hòa V đăng: Chờ em tròn hai mươi.

Chỉ mấy phút sau, dưới blog, fan đồng loạt dũng mãnh xuất hiện như nước lũ cuộn trào.

“Aaaa, nam thần cầu hôn thật lãng mạn! Tròn hai mươi là lĩnh giấy hôn thú? Bọc bột mà nhẫn kim cương không bị nướng chảy sao?”

“Lần đầu tiên thấy có người cầu hôn đặc biệt như vậy, người ta tặng hoa hồng, nam thần tặng cookie hoa hồng. Hoa hồng như thế thì ấm dạ dày lắm!”

“Blog nợ tôi một Mỹ Thực Đạo. ”

“Nam thần mai danh ẩn tích lâu như vậy, cuối cùng cũng online. Nam thần, sau này anh không đăng video mỹ thực cũng được, đăng nhật ký ngược cẩu của anh và Tiểu Tây Qua cũng hay mà.”

“+1. Nam thần, chỉ mong anh đừng biến mất.”

“…”

Tây Mễ lướt hết bình luận dưới blog cũng đã về đến nhà. Vừa vào sân nhỏ, Ulrica đã nhào ngay tới, Tiểu Quai lại lặng yên đứng ở đằng xa, giữ nguyên cái kiệt ngạo của sói.

Cũng chỉ có hôm Tây Mễ được nghỉ, Ulrica và Tiểu Quai mới có thể trở về từ chỗ cảnh sát. Mãi đến khi Tiểu Quai giao phối với chó nghiệp vụ xong, người ta mới kết thúc huấn luyện thuần hóa nó.

Sau mấy tháng, dưới một loạt những biểu hiện chứng minh của Tiểu Quai, cuối cùng họ cũng có thể quang minh chính đại nuôi nó.

Nhưng cân nhắc tới phạm vi hoạt động của Tiểu Quai, Ứng Khúc Hòa quyết định đổi một căn biệt thự lớn hơn.



Ứng Khúc Hòa ra sức ủng hộ khiến Tây Mễ quyết tâm muốn đi Pháp học tập hơn. Công ty cũng đã sắp xếp xong hành trình học tập, nhà trọ và giáo viên tại Pháp cho cô.

Mấy năm qua, Tây Mễ toàn đón Tết với ông nội và các sư huynh đệ.

Vừa đến gần Tết, trấn cổ đã tràn ngập mùi của năm mới: tối trên phố, mấy nghìn chiếc đèn lồng sáng rực, nhìn từ trên cao, trấn cổ như một con rồng sáng từ nhiều ngọn đèn của vạn nhà tạo nên.

Tây Mễ vốn định đón Tết năm nay với Ứng Khúc Hòa, nhưng cúi đầu lật vài tờ trong bảng hành trình, đầu tháng hai cô đã phải lên đường đi Pháp, không đợi được đến Tết rồi.

Ứng Khúc Hòa lấy bát đĩa từ trong máy rửa bát ra, nghiêm túc cẩn thận cất từng cái vào trong tủ. Tây Mễ nắm chặt bảng hành trình, tựa ở cửa phòng bếp, nhìn ai đó đang làm nội trợ, yếu ớt gọi anh một tiếng: “Lão Khúc, năm nay em không đón Tết với anh được rồi, công ty đã sắp xếp xong hành trình cho em.”

“Ừ, anh xem rồi.” Ứng Khúc Hòa cởi tạp dề, tùy ý đặt lên quầy, thò tay qua xoa xoa đầu cô, đi tới phòng khách, “Nên anh định mai mang em về nhà cũ thăm ông già. Ông muốn gặp em.”

“Ông nội của anh sao?” Tây Mễ bỗng hơi sợ, thế hệ các ông nội đều quá nghiêm khắc.

Thấy cô rũ đầu xuống, Ứng Khúc Hòa thò tay qua xoa xoa, “Đừng lo, ông sẽ thích em.”

Tây Mễ mím môi gật đầu, vâng một tiếng.

Tây Mễ xin phép nghỉ tạm công tác ở Ứng Thực Hiên, công ty cũng cho cô nghỉ năm ngày để tu chỉnh trạng thái, sau đó bay đến Pháp. Sắp đến phút chia tay, lòng Tây Mễ đau xót, cô không nỡ chia xa Ứng Khúc Hòa lâu như vậy.

Nhưng vì có thể tới gần thế giới cấp thần của Ứng Khúc Hòa hơn, cô phải cố gắng trui rèn mình.

Vì chính cô, vì để tình cảm giữa họ có thể lâu dài. Tuy cô còn chưa hiểu nhiều về hôn nhân, nhưng cũng biết hôn nhân cần hai bên tôn trọng và ủng hộ lẫn nhau. Cô không mơ mộng xa vời là có thể vượt qua được Ứng Khúc Hòa, chỉ nguyện không cách anh quá xa xôi.

Nhà cũ của họ Ứng rất lớn, tuy đã nhiều lần sửa chữa lại kiến trúc bên ngoài, nhưng vẫn không khó nhìn ra dấu vết tang thương của năm tháng. Xe bị một chiếc cổng sắt khắc hoa ngăn lại, Ứng Khúc Hòa bấm còi, bảo an ở phòng bảo vệ bèn ấn nút điện, cổng sắt tự động mở ra.

Xe lái vào cổng, phải vòng chừng một cây mới tới bãi đỗ.

Gần tết, tuyết lại bắt đầu rơi, bên ngoài gió lạnh thấu xương, Tây Mễ cởi đai an toàn, định xuống xe thì cổ tay bị Ứng Khúc Hòa kéo lại, “Đợi chút.”

Cửa xe đã mở được một nửa, bông tuyết bọc gió lạnh cuốn vào, đánh lên mặt cô như kim đâm vào da. Tây Mễ vội đóng cửa lại, nghiêng người khó hiểu nhìn anh.

Ứng Khúc Hòa lấy khăn quàng cổ từ ghế sau ra, quấn từng vòng, che miệng cô lại, rồi kéo sụp mũ cô xuống, phủ đi hai tai cô mới yên tâm, “Được rồi.”

Tây Mễ giấu miệng vào khăn quàng cổ, xuống xe, bốt giẫm lên tuyết đọng nghe lộp bộp. Người giúp việc lập tức che dù qua, chắn tuyết thay cô. Tây Mễ xoa xoa tay, nói cảm ơn với người giúp việc, đi theo vào cửa nhà.

Cô đứng ở cửa đổi giày, gió lạnh thổi cô run rẩy. Người đàn ông như trời quang trăng sáng ấy đến theo cơn gió tuyết, lại chặn hết gió thay cô, tiện tay gài cửa lại.

Tây Mễ mặc rất dày, cô cúi người cởi bốt mà trông như một chú gấu vậy. Ứng Khúc Hòa tự tay lấy một đôi dép lê lông nhung thích hợp cho nữ đi, ngồi xổm xuống, cầm chặt gót bốt của cô, “Nhấc chân lên nào.”

“Vâng.” Tây Mễ tựa vào tủ giày ở cửa, nâng một chân lên, bốt bị Ứng Khúc Hòa giữ chặt, một chân cô thuận lợi rút ra khỏi bốt. Ứng Khúc Hòa dùng ngón tay dài đẩy dép lê lông nhung qua cho cô, Tây Mễ giẫm dép lê, nhanh chóng xỏ vào.

Cô cúi đầu nhìn người đàn ông thay giày cho cô, tim lại bị gõ nhẹ, hẳn do bị cử động của Ứng Khúc Hòa làm bấn loạn, trái tim không ngừng rung động, cô thật sự muốn nâng mặt anh lên hôn một cái.

Thay giày cho cô xong, Ứng Khúc Hòa lại gỡ từng vòng khăn quàng cổ xuống cho cô, giao cho người giúp việc sau lưng, vỗ vai cô nói: “Đi vào chào hỏi ông trước đi.”

“Vâng.” Tây Mễ đi dép lê vào phòng khách, trông thấy một ông lão tóc bạc phơ đang ngồi trên xe lăn, đùi đắp chăn lông, đang ê a học ngâm hí khúc theo TV.

Ông nhìn thoáng qua Tây Mễ, lập tức dừng lại, ánh mắt hòa ái phóng tới, xoay xe lăn qua, “Đây là Tiểu Tây Mễ à?” Ông lão ôn hòa vẫy tay với cô, “Nào, qua đây ông xem.”

Tây Mễ ngẩn người.

Ông…

Cô nhớ tới ông Tây hốc hác trong ICU, lòng bỗng xót, mũi cũng cay theo.

Ông Ứng thấy cô bé bỗng ửng đỏ đôi mắt, cũng nóng nảy, “Ôi, bé con sao thế này? Khúc Hòa bắt nạt con à?” Ông nghiêng đầu sang bảo bảo mẫu, “Chị A Lâm, mau đi rót một cốc nước ấm.”

Ứng Khúc Hòa đi vào ôm vai Tây Mễ, để cô ngồi xuống sofa, lấy nước ấm từ trong tay chị A Lâm, đưa cho cô, gần như dán vào mặt cô, thấp giọng nói: “Uống chút nước cho ấm người.”

Tây Mễ gật đầu, nâng cốc nước ấm uống một ngụm, người ấm hơn.

“Bé con, đây là nhà con, đừng câu nệ.” Ánh mắt ôn hòa của ông Ứng như hòa tan cả tuyết đọng bên ngoài.

Hí khúc trên TV đang đến đoạn cao trào, ông xoay xe qua hát, buồn cười là ông lão học được đâu ra đấy, còn cong lan hoa chỉ lên rất hăng say.

Không ngờ ông nội Ứng lại có tiềm chất đậu bức* như vậy…

(* đậu bức: nói nhảm một cách hài hước, đáng yêu)

Tính cách quả thực khác một trời một vực so với Ứng Khúc Hòa.

Gần đến giờ cơm trưa, Ứng Sênh Nam cũng mang theo Điềm Giản tới. Điềm Giản vừa vào cửa, trông thấy Tây Mễ, đã vui vẻ xông tới ôm cô: “Mễ Mễ, tớ nhớ cậu quá, gần đây cậu chẳng gọi điện cho tớ gì cả, tớ đau lòng lắm!”

Vợ chạy nhào tới, khiến Ứng Sênh Nam sợ toát mồ hôi lạnh. Anh đi qua cẩn thận giữ chặt Điềm Giản, “Tiểu tổ tông à, em đi chậm chậm thôi, trong bụng em vẫn còn một tiểu tiểu tổ tông nữa đấy!”

Điềm Giản không cho là đúng, hừ một tiếng: “Làm sao đâu chứ, em thấy Tiểu Điềm Điềm rất nghe lời mà.”

Tây Mễ: “??”

Ứng Khúc Hòa: “??”

Lan hoa chỉ đang cong lên khi ngâm hí khúc của ông lão dừng lại trên không trung, ông nghiêng đầu dùng làn điệu hí khúc hỏi: “Sênh Sênh, Điềm Giản có rồi à?”

Ứng Sênh Nam ngượng ngùng nhìn Tây Mễ, đến cạnh ông lão cãi: “Con nói này ông, sao ông mãi vẫn không gọi được tên của con vậy? Gọi con như thế trước mặt vợ em hai làm con ngượng đó. Mặt mũi thằng anh cả con đây biết để chỗ nào giờ?”

Mày trắng của ông Ứng khẽ cong, ông cười nói: “Tây Mễ là người nhà, mặt mũi quăng ra ngoài đi. Thỉnh thoảng phải mất mặt trước người nhà mới được, lúc này mới có không khí của một nhà.”

Ứng Sênh Nam: “Cái nhà này trừ ông ra thì con là lớn nhất, đáng đời con bị thằng hai với thằng ba bắt nạt!”

Ông lão được bảo mẫu đẩy vào phòng ăn, hỏi: “Kiều San và Tả Dịch không về à?”

Ứng Sênh Nam đỡ Điềm Giản tới trước bàn, kéo ghế cho cô ngồi xuống, nói: “Gần đây Kiều San không khỏe lắm, Tả Dịch không dám để mình em ấy đi Hải Thành công tác, bèn đi theo luôn.”

Ông lão gật đầu, ừ một tiếng: “Tuy Tả Dịch không cùng một cha với hai đứa, nhưng mấy đứa đều hiểu chuyện, trọng tình.” Ánh mắt ôn hòa của ông lão rơi xuống người Tây Mễ, ông nói: “Tây Mễ, sau này tới nhà không cần câu nệ, đều là người một nhà cả, ông nội không ăn thịt người, không phải sợ.”

Người giúp việc múc một bát canh khai vị cho Tây Mễ, cô đang cúi đầu uống, chợt nghe ông lão nói vậy, suýt sặc, “Khụ… Ông, con đâu câu nệ.”

“Đúng, con không câu nệ, chỉ thẹn thùng thôi.” Mặt mày ông lão cong cong, cảm khái: “Tâm nguyện của ông xem như hoàn thành, đại sự cả đời của Khúc Hòa cũng định rồi. Hai đứa tính bao giờ kết hôn?”

Ứng Khúc Hòa gắp một khúc xương sườn vào bát Tây Mễ, “Đến lúc Tây Mễ đi Pháp về sẽ đăng ký kết hôn, hôn lễ dự tính cuối năm tổ chức ạ.”

Mày ông lão nhíu lại: “Đang năm mới, sao lại đợi đến cuối năm?”

Ứng Sênh Nam để đũa xuống, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Không phải Tây Mễ định tham gia xuất ngoại học tập chứ? Chuyến này phải đi nửa năm, em hai, em cam lòng à?”

“Em tôn trọng lựa chọn của Tây Mễ.” Ứng Khúc Hòa nhìn Tây Mễ đang cúi đầu uống canh, trong mắt tràn ngập dịu dàng.

Không chỉ Ứng Sênh Nam, ngay cả ông nội hòa ái cũng nhíu chặt mày, “Học gì mà đi những nửa năm?”

Ứng Sênh Nam giải thích: “Là thế này ạ, năm ngoái tổng bộ tập đoàn khai thác cơ hội mới cho đầu bếp của các chi nhánh Ứng Thực Hiên, đi trao đổi học tập với nhà hàng Tây MF ở Pháp và Mĩ. Bên MF cũng sẽ phái người tới Ứng Thực Hiên chúng ta học cơm Trung, mà chúng ta thì phái người sang chỗ họ học cơm Tây. Đại khái là vậy ạ.”

Ông lão khó hiểu: “Ứng Thực Hiên kinh doanh cơm Trung, để đầu bếp học cơm Tây làm gì?”

“Cái này ông không phải lo.” Ứng Sênh Nam nói: “Luôn có đất dụng võ. Ứng Thực Hiên giờ đã mở khu kết hợp Trung Tây, không chỉ làm mỗi món Trung không. Tuy bảo quản đồ của tổ tiên là quan trọng, nhưng biết thay đổi cũng quan trọng không kém.”

Ông lão yêu thương nhìn anh: “Sênh Sênh, con biết ông không quan tâm cái này, ông chỉ quan tâm Tây Mễ.”

Ứng Sênh Nam nổi hết cả da gà: “Ông à, con xin ông đấy, gọi tên con được không? Tốt xấu gì ở  trước mặt người ngoài con cũng là một tổng giám đốc bá đạo, sao đến trong miệng ông con lại biến chất hết vậy?”

Tây Mễ cắn đầu đũa, nói: “Ông nội, ông cứ yên tâm đi, qua đó con sẽ tự chăm sóc mình, sẽ không liếc người đàn ông nào ngoài cháu trai ông đâu.”

Trong con ngươi của Ứng Khúc Hòa đầy vui vẻ, anh hài lòng vỗ đầu cô, “Chị Ứng à, tự giác là tốt, nhưng nói ra không sợ trưởng bối cười chê sao, hửm?”

“Không sợ! Người một nhà cả, cười chê cũng chẳng sao.” Tây Mễ nhìn ông lão, nghịch ngợm thè lưỡi, nói: “Huống hồ, thỉnh thoảng phải mất mặt trước người nhà mới được, lúc này mới có không khí của một nhà.”

Một bữa cơm gia đình trọn vẹn, ông Ứng không giống như trong tưởng tượng của cô lắm. Trông cái vẻ ông lão ê a học hí khúc theo TV rất đáng yêu.

Buổi tối, Tây Mễ ăn đến no căng, lúc ngủ vùi vào lòng Ứng Khúc Hòa, ngẩng cằm lên nhìn mặt anh, ngón tay trượt từ mi tâm xuống mũi, nhân trung, bờ môi, cuối cùng dừng lại ở xương quai xanh của anh, “Ba ba tôn đạo, vì sao anh cả và ông nội anh đáng yêu như thế, mà anh lại lúc nào cũng cứ như muốn ăn thịt người vậy?”

Ứng Khúc Hòa uốn nắn cô: “Là anh cả và ông nội của chúng ta.”

Tây Mễ lặng lẽ toát mồ hôi.

Người đàn ông này thật sự không giây phút nào quên nhắc nhở quan hệ của họ.

Ứng Khúc Hòa lôi tay cô từ trong chăn ra, lấy chiếc nhẫn đang đeo trên ngón giữa của cô xuống, đeo vào ngón áp út, “Chị Ứng à, đến lúc lĩnh giấy hôn thú, anh Ứng sẽ lại cho chị một chiếc nhẫn cưới mới.”

Từ ngón giữa đến ngón áp út, nghĩa là cô đang tuyên bố với người ngoài rằng mình đã kết hôn.

Chưa lĩnh giấy hôn thú, anh đã định đeo chiếc nhẫn mang ý nghĩa kết hôn sao?

Ứng Khúc Hòa lộ ra chiếc nhẫn đi đôi với chiếc nhẫn kim cương của cô, nó cũng đang đeo trên ngón áp út của anh, “Chưa thể lĩnh giấy hôn thú thì dùng nhẫn tuyên cáo trước cũng được, như vậy có thể thay em cản không ít người theo đuổi ở nước Pháp lãng mạn.”

Thì ra anh tính thế. Tây Mễ cọ vào lòng anh, “Ba ba tôn đạo, sau này sang đó, anh ăn cơm, em ăn cơm đều phải chat video đó, không thì em sẽ tương tư thành họa mất.”

“Ừ.” Một tay Ứng Khúc Hòa nâng lấy đầu cô, anh hôn xuống mái tóc ngắn của cô, tiện thể lật người cô lại, đè dưới thân, hôn tới tấp từ trán xuống ngực.

Một tay Ứng Khúc Hòa vòng lấy eo mảnh của cô, cánh tay dường như không nâng bất kỳ một sức nặng này, cơ thể cô gái quá gầy, chỉ có chỗ trên eo bụng, dưới ngực mới có ít thịt mềm nhéo được.

Mềm mềm, nhéo rất đáng yêu.

Ứng Khúc Hòa không chịu nổi sức hút của một cô mềm như bông, cúi đầu hôn, hơi thở phun đầy lên da thịt cô, khiến cơ thể mẫn cảm của cô run lên.

“Anh đã tính rồi, sang năm em về là đúng Trung thu.”

Tây Mễ đã bị anh chọc đến ý loạn tình mê, xụi lơ trong lòng anh, không nhúc nhích nổi.

Trong cổ họng cô vang lên một tiếng “a” yêu kiều mà quyến rũ, mềm mại tới nỗi nhuyễn hóa cả xương của Ứng Khúc Hòa. Một tiếng “a” này khiến Ứng Khúc Hòa không tài nào chịu nổi nữa, trực tiếp khuất phục tiến vào.

Sau đó dùng tốc độ hợp nhất, cũng thoải mái nhất với Tây Mễ mà vận động, anh lại dán vào tai cô, thấp giọng nói: “Đến lúc đó cùng đón Trung thu nhé. Em nếm bánh mùa Trung thu của Ứng Thực Hiên chưa? Bánh phù dung*, bánh xaxima**, bánh Trung thu nhân đào.”

(** bánh xaxima: một loại bánh ngọt rất đặc sắc. Sợi mì được chiên chín, trộn với đường, nắn thành từng khối nhỏ màu vàng nhạt, xốp giòn, thơm ngọt, đậm mùi hoa quế và mật ong

* bánh phù dung: một biến tấu của xaxima. Do hình dạng và màu sắc giống hoa phù dung nên được đặt tên là bánh phù dung. Bánh chính gốc có hình chữ nhật, màu vàng kim; ruột bánh đặc, có lỗ hổng cân xứng; ăn có vị xốp, mềm, thơm.)

“… Ba ba tôn đạo… Ưm…” Hai má Tây Mễ ửng hồng, cố gắng khống chế giọng điệu của mình. Nhưng bất kể cô cố thế nào, sao lúc này cô nói gì cũng mang theo chút… quyến rũ mà chính cô cũng ghét?

A a a…

Ghét mình quá, làm sao bây giờ!

“Nước đường của bánh Trung thu ngũ vị rất cần chú ý, nó cũng là hương vị điểm mắt trong nhân ngũ vị của bánh. Hồi còn bé, anh rất thích ngậm loại đường nấu nguyên chất này.” Ứng Khúc Hòa hơi thở dốc, tay giữ eo cô, lại cảm khái nói: “Em gầy quá, phải ăn nhiều thịt hơn mới được. Đến lúc về sẽ nấu cho em mấy món nhiệt lượng cao như thịt giáp sa*. Lấy thịt mông ba chỉ, nấu nửa chín vớt ra để ráo, kẹp nhân đậu vào rồi cho lên bát chưng chín, đến lúc thịt béo mà không nát rồi thì múc ra. Thịt mềm nhuyễn vào miệng là tan, xen lẫn những hạt ngọt.”

(* thịt giáp sa: món ăn truyền thống của Tứ Xuyên, Quý Châu, Vân Nam)

Tây Mễ bị khơi lên khẩu vị, bưng mặt Ứng Khúc Hòa, cắn lên môi anh.

--- Xem coi anh còn tả mỹ thực thế nào!

Ứng Khúc Hòa kêu đau một tiếng, lại bắt đầu phản công mãnh liệt. Sau khi phản công rồi, dán vào tai cô, dùng giọng trầm thấp nói: “Đương nhiên, vào lưỡi anh, ngọt bùi cay đắng cũng không sánh bằng món mỹ vị Tây Mễ.”

Tây Mễ kiệt sức, buồn ngủ ôm cổ anh nói: “Ứng Khúc Hòa, anh thích em không? Anh chưa từng nghiêm túc nói thích em bao giờ!”

Ứng Khúc Hòa ôm cô vào lòng, kéo chăn che lên lưng cô, “Hơn cả thích. Nếu tình yêu của anh đối với em có thể đo bằng khoảng cách, hẳn nó phải không có bến bờ.”

Tây Mễ cảm thấy mỹ mãn, gối lên tay anh ngủ.



Toàn bộ hành trình đi Pháp chỉ có mình Tây Mễ, tới gần nhà hàng MF sẽ có người đón cô.

Gần sát giờ, Tây Mễ mới lưu luyến rời khỏi cái ôm của Ứng Khúc Hòa, qua cửa kiểm an. Tiến vào phòng chờ máy bay, Tây Mễ cầm điện thoại nhắn wechat cho Ứng Khúc Hòa, bỗng dưng rơi nước mắt.

Nửa năm.

Khi quyết định trước mặt Ứng Khúc Hòa, cô chỉ cảm thấy nửa năm tuy khó khăn, nhưng kiên trì cắn môi chịu đựng thì nó cũng sẽ qua. Song đến lúc thật sự chia lìa, cô lại luyến tiếc quá, cô sâu sắc cảm nhận được “ruột gan đứt từng khúc” là như thế nào.

Bay mười mấy tiếng mới tới Paris, vừa xuống máy bay đã đụng phải Hoa kiều mà MF phái tới đón.

Khiến Tây Mễ thấy ngoài ý muốn là công ty lại sắp xếp cho cô một chỗ dừng chân ở Paris trong một khu lầu trọ rất an toàn, có đủ một phòng hai sảnh. Trên đường từ sân bay tới nhà trọ, Tây Mễ cảm nhận được hơi thở phồn hoa và lãng mạn của Paris, dưới ánh đèn chói lòa của buổi đêm, dòng Seine có một sức hấp dẫn mê hồn.

Nhà hàng MF cách chỗ trọ của Tây Mễ không xa, mỗi sáng sớm Tây Mễ đạp xe qua đó cũng chỉ mất năm phút. Thấy bếp trưởng của MF, Tây Mễ hơi sửng sốt môt lát, mới bắt tay với anh ta.

Steven duỗi ra bàn tay hữu hảo với cô, dùng tiếng Trung sứt sẹo chào hỏi: “Xin chào, cô Tây, tôi đã nói rồi, chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”

Tây Mễ “vâng” một tiếng, nghĩ quả là quá trùng hợp.

Càng trùng hợp hơn là, Steven không chỉ là bếp trưởng, mà còn là ông chủ của MF. Anh ta đã từng thua Ứng Khúc Hòa, xem như một tri kỷ trong nấu nướng của Ứng Khúc Hòa.

Steven thân thiện hơn trong tưởng tượng của Tây Mễ, cũng rất hài hước. Lúc dạy cô làm bánh ngọt, anh ta luôn dạy cô dùng cách làm bánh kiểu Trung để suy một ra ba.

Lúc ăn trưa, Tây Mễ cố ý bưng khay tới chỗ khuất, mở khung chat video giờ cơm với Ứng Khúc Hòa.

Hai nước lệch giờ, chỗ cô đang giữa trưa, bên Ứng Khúc Hòa đã buổi tối.

Để cùng ăn với cô, Ứng Khúc Hòa cố ý chuyển giờ ăn tối thành tám giờ. Trong video, Tây Mễ bưng bát, hút sợi mì trông cực thơm. Cách một màn hình mà Ứng Khúc Hòa như ngửi thấy mùi thơm, lập tức ghét bỏ mì Ý trong đĩa của mình.

Tây Mễ vừa ăn vừa kể chuyện lý thú trong công tác với anh, ví dụ như cô không giao tiếp được với một đầu bếp, dẫn đến khá nhiều chuyện cười; lại ví dụ như Steven rất hài hước, tự xưng là bạn tốt của Ứng Khúc Hòa.

Mày Ứng Khúc Hòa nhíu lại: “Anh không có quan hệ gì với anh ta.”

Tây Mễ ừ một tiếng, tiếp tục nói về Steven hài hước, thuận tiện kể luôn cả chuyện tranh caravat với anh ta ở tiệm caravat. Một thoáng lỡ miệng, Tây Mễ không thể nuốt về dù muốn.

Bên kia video, mặt Ứng Khúc Hòa quả nhiên trầm xuống, không phải vì Tây Mễ nói dối anh caravat là hàng nhái, mà là Tây Mễ đã từng gặp Steven từ rất lâu rồi, mà anh lại hoàn toàn không biết!!

Nếu anh nhớ không lầm, Steven vẫn còn độc thân?

Ứng Khúc Hòa cảm thấy không ổn, đang định nói gì với cô, Tây Mễ đã vội ngắt video, dùng chữ nhắn với anh: “A a a, không nói chuyện nữa, Steven tới rồi! Nếu anh ta biết em và anh chat video với nhau, thấy anh đẹp trai như thế, lỡ chung tình với anh rồi tra tấn em làm sao giờ?”

Ứng Khúc Hòa: “…” Anh cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết nữa.

Ngồi ở Trung Quốc, sớm muộn gì vợ cũng mất mất thôi!



Chuyện ngắn:

Tiểu Quai là sói cái, có nhiệm vụ vào đội chó nghiệp vụ để giao phối một chó đực.

Ulrica biết “nàng dâu nuôi từ bé” của mình bị các con chó khác ngấp nghé, tức giận tới nỗi duỗi móng đánh nhau với đám chó nghiệp vụ _(:з" ∠)_

Tiểu Quai ngây thơ: “Chú Ulrica nổi đóa thật đáng yêu, ngao. (⊙v⊙)”

Chém giết một đám chó nghiệp vụ xong, móng vuốt của Ulrica đè chặt Tiểu Quai: “Gọi ông xã! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.