Tử Di tìm một nơi để trọ qua đêm, phải đợi cho bé cứng cáp đã rồi mới đi nơi khác để sống được. Nghĩ vậy cô liền cắn răng thuê một chiếc taxi đi để tránh khói bụi ngoài đường làm ảnh hưởng đến bé.
Cô vẫn là một cô gái trẻ, vô cùng vụng về và non nớt trong việc chăm con. Việc mua tã, bỉm, sữa và quần áo cho con khiến số tiền cô mang theo bị hụt đi một cách nhanh chóng, cô hoang mang không biết cầu cứu ai. Bà mẹ nuôi Tuyết Liên ở nhà ư? Bà sẽ hỏi cái thai đó là của ai? Rồi cô sẽ trả lời ra sao? Của Thiên Long thì chắc chắn bà sẽ làm ầm lên rằng anh ta là một kẻ vô trách nhiệm, còn của Tú Long? Chắc chắn mọi việc sẽ rắc rối hơn nữa…
Từ nhỏ cô đã quen sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt thế nhưng đó chỉ là với bản thân cô thôi. Còn đứa nhỏ này, làm thế nào để cô có thể nuôi nấng được nó lên người chỉ với hai bàn tay trắng chứ?
Đêm đêm, đứa trẻ vẫn hay khóc ré lên vì đói, cô không đủ sữa để cho bé bú. Số tiền cô mang theo chỉ đủ trả tiền nhà và mua đồ ăn trong vài ngày tới, cô chỉ dám ăn dè chừng chứ không dám mua đồ ăn đắt đỏ.
Ngày hôm ấy bà Tuyết Liên gọi điện lên hỏi thăm cô:
- Mẹ sắp lên đó thăm thằng Tú Long, con có ở gần nó không để mẹ qua thăm con luôn một thể? Bà già này cằn cỗi lắm rồi, không dám đi đâu xa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-canh-hoa-luu-ly/1886333/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.