‘’Sao không thể nói ra một câu rằng anh đã hết yêu em?
Ngày mưa gió Tử Di ngồi trong nhà thẫn thờ nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Bầu trời u ám kèm theo gió mạnh thổi những hạt mưa tạt vào người, cô không tránh né mà cứ ngồi ngẩn ra đó. Thiên Long liền chạy ra đóng sập cửa sổ lại rồi hơi bực tức:
- Em có bị hâm không? Em còn tiếc nuối gì kẻ đã ruồng bỏ em như thế? Em định đau khổ như vậy đến bao giờ, định hành hạ bản thân đến bao giờ?
Anh đau xót cầm lấy cánh tay bị con chó Pitbull cắn nát của cô, máu đã thấm đãm băng gạc, dây ra cả nền váy trắng muốt, đôi mắt cô vẫn lạnh tanh không chút cảm xúc, vì ai cô thành ra thế này?
Ai đã nói sẽ bảo vệ cô cả đời?
Ai đã nói sẽ ở cạnh không bao giờ rời xa?
Lời nói gió bay, hứa hẹn làm gì để rồi cho nhau muôn phần đau khổ.
Cô cười, nước mắt rỉ ra từ kẽ mắt, từng giọt, từng giọt chảy xuống cánh tay quấn băng gạc, nước mắt hòa lẫn màu máu… Tú Long, em biết nước mắt có màu gì rồi, đó là màu của máu, màu của nỗi đau.
Từ nay về sau, Tử Di và anh hãy coi nhau như người xa lạ, đời này kiếp này Tử Di chúc anh hạnh phúc. Đoạn đường về sau anh đi sẽ không còn có em nữa.
Cô gạt đi nước mắt, ngoan ngoãn để bác sĩ riêng thay băng gạc đã nhuốm máu, bác sĩ luôn miệng trách cô không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-canh-hoa-luu-ly/1886331/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.