Mấy ngày nghỉ Tết trôi qua trong nhẹ nhàng và êm đềm, dường như trong khoảng thời gian này cô được trở về quá khứ - nơi chan chứa những kỉ niệm ngọt ngào giữa anh và cô. Cả nhà cùng nhau đi chợ Tết, sắm sửa đồ đạc cho năm mới và dĩ nhiên Tú Long vẫn phải cải trang, anh không muốn mình làm đảo lộn cuộc sống của mọi người ở nơi đây.
Khi đi qua mộtchiếc xe đạp bày bán đầy hoa lưu ly, Tử Di bất giác đứng lại, đưa ngón tay miết nhẹ lên cánh hoa rồi cười ngây ngốc.
- Cháu gì ơi, cháu có mua hoa không?
Cô giật mình, trở về trạng thái ban đầu, gãi đầu cười:
- Dạ có, cô cho cháu mua bó này nhé!
Mọi người đã đi trước trò chuyện rôm rả, riêng chỉ có Tú Long đứng ở phía xa, dõi mắt về phía cô, đợi cô cầm bó hoa chạy theo mới đi tiếp.
Bà Tuyết Liên thấy Tử Di ôm một bó hoa lưu ly liền nói:
- Ủa, đây chính là loại hoa Thiên Thiên và Tú Long hay trồng hồi nhỏ đó mà. Nhưng mà chưa bao giờ thấy chúng ra hoa cả vì thời tiết không thuận lợi, sau này chuyển nhà Tú Long nó có trồng lại thì mới ra hoa thôi. Nhưng giờ vườn hoa đó đã không còn nữa.
- Tiếc quá, con lại không được nhìn tận mắt vườn hoa đó. Tú Long! Có phải vườn hoa đó là anh dành cho em không? - Thiên Thiên chạy sang bên cạnh Tú Long, âu yếm khoác lấy cánh tay anh.
Tú Long khẽ đưa mắt sang phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-canh-hoa-luu-ly/1886324/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.