(*Tên tiếng anh của hoa Lưu ly)
Giờ ra chơi tiết 2, cô ra ghế đá ngồi chờ anh, không dám chạy đi lung tung nữa. Tay cô chống vào ghế, chân đá lơ đễnh mấy cành cây khô dưới chân. Đá một thôi một hồi, đá qua đá lại mà vẫn chẳng thấy anh đến.
Cuối cùng cô không đợi được nữa, nhấc người đứng dậy tiến về lớp học của anh.
Mấy chiếc lá phượng vàng còn sót lại trên cành theo đà bay xuống bám vào tóc cô, khung cảnh sau lưng cô dần trở nên buồn hiu hắt.
Không hiểu vì sao, bóng dáng cô luôn luôn cô đơn như thế, cho dù là ở cạnh bên anh.
Thấp thoáng từ xa đã thấy bóng anh ngồi trong lớp, nhưng… sát bên cạnh còn có ai nữa kia? Chân cô đứng khựng lại, thì ra đó là Ngọc Bích. Hai người đang làm gì đó rất thân thiết, vẻ mặt anh đăm chiêu không giống thường ngày, còn cô nàng kia thì thi thoảng bật cười, nụ cười đó đáng yêu, dễ thương hơn cô rất nhiều.
Có thứ gì cứ chặn cứng ở cổ họng, cô chẳng thể thốt nên lời.
- Anh Long! – Cô đứng ở cửa lớp khẽ gọi anh.
Hình như anh không nghe thấy, vẫn mải mê giảng bài cho Ngọc Bích. Cô thấy thế liền buồn rầu quay đầu bước đi. Bất chợt có một hơi ấm truyền đến cổ tay, cô đứng khựng lại.
- Bé con, xin lỗi em, anh không nghe thấy!
- Oh vậy à? Anh cứ tiếp tục làm việc của anh đi, em về lớp!
Nghe cô nói vậy, anh kéo cô đứng sát cạnh mình, khẽ cúi đầu, anh nhìn cô với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-canh-hoa-luu-ly/102889/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.