Chiếc đồng hồ treo trên tường chậm chậm nhích từng giây, từng giây.
Chín giờ sáng, trời đang trong xanh bỗng nổi gió, ánh nắng không còn rực rỡ như lúc ban đầu. Chỉ trong ít phút ngắn ngủi mặt trời đã bị những áng mây che khuất, báo hiệu một trận mưa sắp sửa kéo đến.
Phương Ly sau khi thay quần áo thì bước ra khỏi phòng tắm. Sắc mặt nhợt nhạt, đáy mắt vô hồn lặng lẽ, đôi chân vô thức đưa cô đi thẳng về phía nhà bếp.
Đèn trong nhà vẫn sáng trưng, mùi thức ăn sực nức nhưng cõi lòng cô tối tăm chết lặng. Cô không còn cảm nhận được gì cả, dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị rút đến cạn sạch.
Người đó đã đi rồi…
Thật sự đã đi rồi…
Từng bước rời khỏi cuộc đời cô…
Ngơ ngác nhìn xuống cái bóng đen của mình in dấu trên sàn, từ khóe mi nước mắt tiếp tục rơi rớt như những hạt pha lê trong suốt vỡ tan trên nền gạch.
Trong đầu Phương Ly tự nhủ với chính mình, đây chẳng phải là kết quả mà cô muốn sao, cô không làm gì sai cả, cô tuyệt đối sẽ không hối hận…
Thế nhưng…
Đó đều chỉ là tự huyễn hoặc bản thân mình mà thôi…
Trái tim đau như thể nó không còn là của cô nữa…
Vừa nãy có lẽ chính là lần cuối cùng cô được gặp anh rồi…
Bởi vì…sau khi buổi họp báo kết thúc, cô sẽ rời khỏi nơi này, đến một chân trời mới, thật xa…
Người đó, sẽ không giống như bình minh hay hoàng hôn, cả đời cô cũng không còn cơ hội gặp lại nữa…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-ca-the-gioi-cua-anh/1803340/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.